← Quay lại trang sách

Chương 529 Ninh Khuyết Chiến Long Tộc

Ninh Khuyết vung tay lên, hai con tiểu hạc màu vàng nhạt nhanh chóng bay về hai hướng, triệu hoán Thạch Hạo và Bạch Hiểu Thuần đến đây tụ hợp.

Không lâu sau, đám người ấy đã đến một hải vực có rất nhiều hòn đảo.

- Rống...

- Gào...

Từng tiếng rống vang trời truyền đến, từng con Cự long dài mấy chục mét bay lên cao từ trên hòn đảo nhỏ bên ngoài hải vực, mỗi con cự long đều giương cao hai cánh che kín bầu trời, long uy cuồn cuộn.

Một đầu Hỏa Hồng cự long, lỗ mũi phun ra lửa, cất giọng trầm thấp nói:

- Người của Hạo Nhiên Thư Viện, các ngươi còn dám quay về chịu chết, đúng là khiến bản long phải lau mắt mà nhìn!

- Hỗn xược!

- Đáng chết!

Vài tiếng gầm thét vang lên, từng bóng người bay lên bầu trời, triển khai đại chiến với Long tộc. Mỗi đệ tử của Thư Viện xuất chiến đều dùng toàn lực như thể muốn phát tiết ra tất cả nỗi biệt khuất mấy ngày qua bọn họ phải chịu, nguyên khí tung bay, nguyên kỹ mênh mông cuồn cuộn, vậy mà nhất thời đánh cho mấy đầu cự long kia không ngẩng đầu lên được.

Cơn ba động từ cuộc chiến nơi này, rất nhanh đã kinh động đến mấy đầu cự long khác trên đảo. Bọn chúng lập tức bay tới, tạo nên từng cơn cuồng phong.

Mấy người đệ tử Thư Viện lạnh lùng hừ một tiếng, bay lên bầu trời, Quân Tử kiếm đồng loạt rút ra khỏi vỏ, Hạo Nhiên chỉ khí bay đây thiên địa.

Rầm rầm rầm...

Long Viêm và Hạo Nhiên kiếm khí đụng vào nhau, tạo thành biển lửa cuồng bạo ngay giữa thiên địa, hơi nước bốc lên cuồn cuộn.

Ninh Khuyết mang theo Phạm Hiền, đạp trên mặt biển đi giữa chiến trường, bình thản đi sâu vào bên trong, dư ba của cuộc chiến kinh khủng chung quanh dường như không ảnh hưởng chút nào đến hai người.

- Gào... Hạo Nhiên Thư Viện, nếu các ngươi đã quay về chịu chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!

Một tiếng rống trầm thấp vang vọng trong trời đất.

Một luồng khí tức cuồng bạo, bá đạo giống như bạo quân dâng lên từ giữa hải vực, một đầu cự long màu xanh dài chín mươi mét chui ra từ dưới biển, hai cánh giương lên tạo ra từng cơn sóng lớn.

Bóng dáng Ninh Khuyết lóe lên, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cự long, Câu Hồn tỏa liên vung ra giống như trường tiên, một tiếng trầm đục vang lên, xiềng xích đánh thẳng vào đỉnh đầu Long Phong.

Đầu Long Phong lập tức chìm xuống, giống củ hành tây rơi vào trong biển, khiến bọt nước bắn lên tung tóc.

Trong nháy mắt Long Phong đã bị đánh choáng váng, người rơi vào trong nước đầu óc kêu ong ong.

Ninh Khuyết lạnh lùng hừ một tiếng, phi người bay lên, hung hãng đạp một cước vào mông hắn, giống như Thái Sơn áp đỉnh, khiến Long Phong chìm xuống đáy biển, ngay cả Ninh Khuyết cũng chìm theo.

Chiến trường phía trên lập tức ngừng lại, trong mắt Long tộc tràn đầy chấn động, thiên kiêu tộc ta bị một cước đánh rơi vào trong biển sao? Còn trên mặt đệ tử Thư Viện thì tràn đầy hưng phấn, Thanh Minh đạo trưởng quả nhiên vẫn cường thế như trước đây.

Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh!

Biển cả sôi trào lên, giống như Hải thần đang nổi giận, từng cột nước to lớn xông thẳng lên trời, rồi nổ tung hóa thành vô số hạt mưa.

Thạch Hạo mặc đạo bào bay đến chiến trường, hạ xuống bên người Phạm Hiền, nghi hoặc hỏi:

- Ở đây có chuyện gì vậy?

Cả người Phạm Hiền run lên, người này tới từ bao giờ vậy? Sao mình không phát giác ra chút nào?

Hắn lập tức trả lời:

- Thanh Minh đạo trưởng đang đại chiến với thiên kiêu Long tộc ở dưới đáy biển!

Thạch Hạo cười hì hì, kêu to:

- Sư đệ đánh cự long, vậy ta phải đi xem thật kỹ.

Nói xong hắn cũng chìm xuống đáy biển, biến mất không thấy đâu nữa.

Một lát sau, một đầu cự long dài mấy chục mét, xông ra khỏi mặt nước, không nói hai lời lập tức chạy trốn về phía xa, nhìn có chút hốt hoảng.

Đám Long tộc còn lại cũng vội vàng chạy theo Long Phong, đôi cánh chớp động tạo ra từng cơn cuồng phong trong thiên địa.

Thạch Hạo và Ninh Khuyết bay ra khỏi mặt biển.

Thạch Hạo cười hì hì nói:

- Sư đệ, ngươi vẫn còn kém lắm! Ngay cả một con tiểu long cũng không giữ lại được.

Ninh Khuyết cười khổ:

- Sư huynh, hắn thật sự rất mạnh.

Thạch Hạo vung vẩy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay, dương dương đắc ý nói:

- Nếu để ta ra tay, chắc chắn một đao chém làm đôi.

- Vậy sư huynh, vì sao ngươi không ra tay?

Thạch Hạo lườm hắn một cái, không cao hứng nói:

- Đó là đối thủ của ngươi, ta mà ra tay chẳng phải là không nể mặt ngươi sao? Sư huynh ta không phải loại người như vậy.

Người của Thư Viện người nhao nhao tụ lại, chắp tay cúi người thật sâu thi lễ, nói:

- Đa tạ hai vị đạo trưởng.

Thạch Hạo xua tay cười đáp:

- Không cần cám ơn ta, ta đâu có ra tay.