Chương 530 Bạch Hiểu Thuần Cầu Cứu
Hắn nhìn về phía xa xa, nơi thi thể hai con rồng đang chìm nổi trong biển, ánh mắt sáng lên, lập tức không quan tâm đến người Thư Viện nữa, nhanh chóng chạy đến trước long thi, vươn tay ra bắt lấy, rồi hưng phấn kêu lên:
- Nướng đi, nướng đi...
Phạm Hiền cười ha hả đáp:
- Được!
Nói xong hắn xắn tay áo lên:
- Không dối gạt hai vị đạo trưởng, tại hạ đặc biệt am hiểu cách làm đồ nướng, phu tử đã từng khen ngợi...
Chạng vạng tối, một đám người ngồi trên đảo nhỏ ăn thịt rồng nướng.
Dường như Thạch Hạo nghĩ đến điều gì đó, hắn hỏi:
- Nói cách khác, nơi này chính khu vực tập trung Linh trì?
Phạm Hiền khẽ gật đầu:
- Chúng ta gọi nó là Nguyên trì, trừ mấy cái hải vực ra, những nơi khác rất khó có thể gặp được Nguyên trì.
Thạch Hạo nghi hoặc hỏi:
- Ít sao? Nhưng mà trước đó ta đã gặp được mấy cái liền!
Ninh Khuyết cũng gật đầu nói:
- Ta cũng gặp được mấy cái.
Phạm Hiền gượng cười nói:
- Có thể là do vận khí của các ngươi tương đối tốt!
Thạch Hạo đột nhiên hưng phấn kêu lên:
- Nơi này có rất nhiều Linh trì, nói cách khác thần thông của ta có thể nhanh chóng hoàn thiện rồi.
Ninh Khuyết nghĩ đến điều gì đó, hỏi:
- Sư huynh, ngươi cũng lĩnh ngộ thần thông sao? Là thần thông gì?
Thạch Hạo nhìn về phía Ninh Khuyết, hỏi:
- Ngươi cũng thế à?
Hiếm lắm mới thấy Ninh Khuyết nở nụ cười, hắn nói:
- Khi ở trong Linh trì, ta may mắn quan sát được vô số sinh linh sinh ra rồi vẫn lạc, ngộ ra được một môn thần thông, nhưng vẫn chưa hoàn thiện.
Thạch Hạo cười ha hả nói:
- Trùng hợp quá, ta cũng vậy.
Phạm Hiền buồn bực, nhìn người khác đều sắp ngộ ra được bản mệnh nguyên kỹ, còn hắn từ khi tiến vào vẫn luôn chạy thoát thân, đừng nói bản mệnh nguyên kỹ, ngay cả Nguyên trì cũng chưa hấp thu được một cái, chỉ sợ ta là người đáng thương nhất trong số những người dẫn đội của Thư Viện nhỉ?
Sáng hôm sau, Đệ tử Thư Viện bắt đầu tìm kiếm Nguyên trì trong hải vực, không hổ là nơi Nguyên trì tụ tập, mới chỉ qua thời gian uống cạn chén trà, ba người Phạm Hiền, Ninh Khuyết, Thạch Hạo đều lần lượt phát hiện ra Linh trì, tiến vào trong bắt đầu luyện hóa.
Không lâu sau, ba người vừa luyện hóa Linh trì xong ra ngoài, thì nghe thấy một tiếng kêu gọi dồn dập từ phương xa truyền đến:
- Sư huynh, mau cứu mạng sư đệ! Có người muốn giết ta.
Sắc mặt Thạch Hạo, Ninh Khuyết đồng loạt biến đổi, bóng người khẽ động lập tức lao về phía tiếng kêu gọi phát ra.
Phạm Hiền cũng lập tức ngâm một câu:
- Tinh tiên thiên hà nan phi độ, tự cổ minh nguyệt bạn thanh phong.
Dứt lời quanh người hắn lập tức được bao phủ bởi ánh trăng mông lung, sau đó hóa thành một cơn gió mát nhanh chóng bay về phương xa.
Tốc độ của ba người cực nhanh, chỉ qua vài hơi thở đã bay ra khỏi hải vực, Bạch Hiểu Thuần đang cưỡi trên Cửu Xỉ Đinh Ba nhanh chóng bay lượn trên mặt biển, những nơi hắn đi qua, biển cả bị cày ra một cái rãnh sâu hoắm, nhưng dường như lại không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Thạch Hạo, Ninh Khuyết lập tức dừng giữa không trung, một cơn gió mát thổi qua, Phạm Hiền cũng xuất hiện bên cạnh hai người.
Phù!
Bạch Hiểu Thuần chạy tới trước mặt ba người lập tức dừng lại, mang theo một cơn cuồng phong thổi tung mái tóc ba người.
Thạch Hạo không vui nói:
- Tiểu Thuần, ngươi đang làm gì thế? Đang yên đang lành, kêu cứu mạng cái gì?
Bạch Hiểu Thuần xoay người nhảy xuống khỏi Cửu Xỉ Đinh Ba, sau đó duỗi tay ra, Cửu Xỉ Đinh Ba lập tức bay lên bầu trời, rồi thu nhỏ lại rơi vào trong tay Bạch Hiểu Thuần.
Bạch Hiểu Thuần cầm Cửu Xỉ Đinh Ba tinh xảo, cài lên trên tóc, ấm ức nói:
- Sư huynh, ta bị người ta đuổi giết thật đó.
- Người đâu?
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì nói:
- Chờ hắn một lát.
Khi bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên lại cảm nhận được một cỗ sát ý điên cuồng, khí tức tà ác từ đằng xa nhanh chóng tới gần, khí tức ấy mạnh mẽ có khi còn vượt qua con rồng trước đó.
Rất nhanh, mọi người đã trông thấy người kia tới, là một gã thanh niên tản ra ma khí tà ý, ánh mắt đỏ ngầu sung huyết nổi giận nhìn chằm chằm vào Bạch Hiểu Thuần, gầm thét:
- Người Đạo Môn, tất cả đều phải chết!
Ầm!
Bóng dáng hắn khẽ động, mang theo ma khí cuồn cuộn phóng lên bầu trời, sau lưng hiện ra mười tám lưỡi đao màu đỏ sậm, mười tám lưỡi đao đỏ sậm ấy giống như mười tám tia sét từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía bốn người kia.
Thạch Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, bóng dáng lập tức lao lên trời, trên Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao hiện ra một đạo kim sắc lưu quang, chỉ trong nháy mắt đã tạo ra vô số tàn ảnh, có đâm, có hất, có vẩy, có chém, tiếng kêu keng keng vang lên, chỉ trong chốc lát đã đánh bay tất cả lưỡi đao màu đỏ sậm, sau đó hắn phóng lên trời xông vào giữa không trung.
- Ẩm!