← Quay lại trang sách

Chương 542 Lý Bình Án Chiến trường Lão Thánh Địa

Lý Bình An nhíu mày nói:

~ Tè ra quần đi.

Bạch Hiểu Thuần sốt ruột:

- Không phải chuyện đó! Do lúc trước hấp thu quá nhiều Linh trì trong bí cảnh, sau khi ra ngoài không có bí cảnh áp chế, con cảm thấy mình muốn đột phá.

Thạch Hạo, Ninh Khuyết cũng gật đầu liên tục, sau khi tẩy luyện bên trong nhục thân của bọn họ đã cường đại gấp mấy lần, pháp lực cũng hùng hậu hơn mấy lần, nó đang sôi trào mãnh liệt trong cơ thể, thật sự không nhịn được.

Lý Bình An liếc nhìn thành trì trống rỗng một cái, nói:

- Vào thành đột phá đi, chuyện còn lại giao cho vi sư.

- Vâng!

Ba tên đệ tử đồng thanh đáp, rồi nhanh chóng bay vào trong thành.

Lý Bình An tiếp tục ra lệnh:

- Thanh Tuyết, Thanh Vũ, các ngươi đi hộ pháp cho bọn họ.

Thanh Tuyết Thanh Vũ khẽ gật đầu, sau đó hai người cũng bay vào trong thành.

Ẩm!

Ẩm!

Ẩm!

Ba cỗ nặng nề khí tức từ thành nội dâng lên, mỗi một cỗ khí tức đều giống như Thâm Uyên biển lớn.

Rất nhiều Thiên kiêu của Thánh Địa tất cả đều biến sắc, bọn hắn tại đột phá, trong mắt lộ ra phẫn hận vẻ ghen ghét, bản này hẳn là thuộc về ta.

Thần Thánh giáo chủ bước lên một bước, mở miệng nói:

- Thập Tam tiên sinh có câu nói rất có đạo lý, trên đời này kẻ mạnh làm vua, đánh không lại thì phải chịu.

Trác Phong trưởng lão của Thần Kiếm sơn đột nhiên mở miệng nói:

- Thập Nhị tiên sinh, ngươi nhất định phải giúp đỡ Đạo môn đối kháng với các Thánh Địa chúng ta sao?

Trong tay Triệu Hân Duyệt hiện lên một bản « Luận Ngữ », nàng mở miệng nghiêm túc nói:

- Đạo môn là do ta mời tới, ta nhất định phải cam đoan bọn hắn bình an trở về.

Lý Bình An đưa tay giữ chặt tay Triệu Hân Duyệt, nói:

- Ngươi bảo vệ tốt bọn họ, những người này cứ giao cho bần đạo ứng phó.

Triệu Hân Duyệt sốt ruột:

- Bọn họ đều là Siêu Phàm cảnh.

Lý Bình An nở nụ cười nói:

~ Tin tưởng ta!

Tâm trạng nóng nảy của Triệu Hân Duyệt lập tức khôi phục lại, nguyên khí tập trung lại đang chờ phát động cũng tán đi.

Phạm Hiền đứng bên cạnh, ánh mắt di chuyển giữa Lý Bình An và Triệu Hân Duyệt, có chuyện xưa, sư tỷ và quán chủ Tam Thanh quan nhất định có chuyện xưa.

Lý Bình An nhẹ nhàng bay ra khỏi thành tường, ung dung nói:

- Đã rất nhiều, rất nhiều năm rồi bần đạo không có chân chính ra tay, không biết kinh nghiệm chiến đấu trước kia có còn hay không.

Trong lòng hắn cảm thán: "Mười năm không có đánh nhau, cũng không biết hiện tại thực lực thế nào."

Rất nhiều trưởng lão Thánh Địa đều nghị, rất nhiều, rất nhiều năm rồi không ra tay sao? Chẳng lẽ hắn là lão quái vật đã sống mấy ngàn năm?

Trác Phong trưởng lão của Thần Kiếm sơn híp mắt nói:

- Vậy ngươi đã lạc hậu rồi, thế giới này thay đổi rất nhanh.

Tay nắm trường kiếm bên hông khẽ động, một tiếng kiếm minh leng keng vang lên, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, vẽ ra một đạo hàn quang trước mặt hắn, đồng thời trong nháy mắt một đạo kiếm quang khác đã xuất hiện trước mặt Lý Bình An.

Lý Bình An hất phất trần lên, một tấm Thái Cực Đồ xuất hiện ngay trước kiếm quang, kiếm quang im hơi lặng tiếng chui vào trong Thái Cực Đồ, giống như bắn vào mặt nước vậy, Thái Cực xoay tròn, “Vèo” một tiếng xé gió vang lên, một đạo ngân quang xuất hiện giữa không trung, trong nháy mắt đã bay đến chỗ Trác Phong trưởng lão.

Trác Phong trưởng lão vội vàng giơ kiếm chắn trước mặt, “Keng"

kiếm quang chém trên trường kiếm, sau đó tán loạn, dư ba khiến mái tóc muối tiêu của Trác Phong trưởng lão rối tung.

Ánh mắt Trác Phong nheo lại nói:

- Đây là kiếm kỹ của ta!

Lý Bình An gật đầu cười.

Cơ Ngạ Khô Lâu vương cười “Khặc khặc” nói:

- Thú vị, vào cả trong lĩnh vực của bản tọa chơi đùa một chút đi!

Không gian xung quanh lập tức vặn vẹo, trong nháy mắt mọi người đã biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện đã ở trong một không gian âm u, phía trên mây đen cuồn cuộn, phía dưới là vô số đầu lâu, núi đầu lâu, biển đầu lâu, rừng đầu lâu...

Cơ Ngạ Khô Lâu vương lơ lửng trong mây đen, dang hai tay ra cười khằng khặc nói:

- Hoan nghênh đến với thế giới của ta! Ha ha ha ha...

Lý Bình An đưa tay ra, vô số phù văn lóe sáng giữa không trung, không gian lập tức mở rộng, xuất hiện núi cao, bình nguyên, sa mạc, đó chính là Thổ Chi Tam Tài đại trận.

Nụ cười trên mặt Cơ Ngạ Khô Lâu vương cứng đờ, nơi mà hắn gọi là lĩnh vực chỉ giống như một quả bóng nhỏ trong Tam Tài đại trận.

Lý Bình An giương phất trần lên, bóng dáng hắn lập tức biến mất khỏi lĩnh vực của Cơ Ngạ Khô Lâu vương, khi xuất hiện lại đã ở trên một ngọn núi cao bên ngoài lĩnh vực.