← Quay lại trang sách

Chương 541 Ra Khỏi Bí Cảnh

Cửa vào Hãn Hải bí cảnh biến thành một vòng xoáy, từng bóng người sợ hãi kêu lấy, dùng đủ loại tư thế bắn ra từ trong vòng xoáy cửa của Hãn Hải bí cảnh, bình thường thì đầu ra trước chân ra sau, không bình thường thì chân trước đầu sau, có cả hình xoắn ốc kỳ lạ, có cả kẻ bay ngang ra... Mọi người vừa ra khỏi Hãn Hải bí cảnh, lập tức sửa sang lại rồi bay xuống dưới.

- Sư phụ!

- Sư phụ!

- Sư phụ, chúng con về rồi!

- Sư phụ, chúng con về rồi!

Ba sư huynh đệ Bạch Hiểu Thuần, Thạch Hạo kêu lên một tiếng, hứng thú bừng bừng bay xuống, đứng trên đầu thành, cung kính cúi người thi lễ với Lý Bình An:

- Bái kiến sư phụ!

Phạm Hiền dẫn mười đệ tử Thư Viện cũng bay tới, chắp tay cúi đầu nói:

- Bái kiến Thập Nhị tiên sinh (sư tỷ), bái kiến quán chủ.

Trong lòng Triệu Hân Duyệt sinh ra một tia dị sắc, đã xảy ra chuyện gì trong bí cảnh vậy? Sao bọn họ lại cung kính đối với Bình An quán chủ như vậy?

Từng bóng người mang theo khí tức cuồng bạo xông ra từ trong bí cảnh, ai nấy đều là tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía đám người chật vật trên không trung, người dẫn đội của các Thánh Địa lớn cũng không nhịn được nhíu mày một cái, bọn họ đã xảy ra hỗn chiến sao?

Những người còn lại đâu rồi?

Ánh mắt của đám thiên kiêu quét qua, đồng loạt dừng lại trên người đám Thạch Hạo đang đứng trên tường thành.

- A! Ta muốn giết ngươi!

- Tiểu nhân hèn hạ! Ta phải giết ngươi.

- Chết, chết đi cho ta!

Từng tiếng gầm thét đầy giận dữ vang lên, đám thiên kiêu lao về phía ba người Thạch Hạo giống như cuồng bạo vậy, sắc mặt mỗi người đều dữ tợn, đánh ra nguyên kỹ tất sát của mình, nhưng khí tức lại vô cùng phù phiếm, cho dù là ai bị hung thú giày vò mười mấy ngày như vậy, cũng không thể kiên cường nổi.

Lý Bình An nhíu mày một cái, giương phất trần lên, Âm Dương đạo vận như có như không đảo qua không trung, nguyên kỹ vô thanh vô tức tán loạn, mấy tên thiên kiêu kia đồng loạt bay ngược lại, liên tiếp lui về phía sau, hai chân Long Phong mềm nhũn, thậm chí thiếu chút nữa đã té ngã.

Mấy người dẫn đội của các Thánh Địa lớn cùng nhau bước lên trước một bước, phóng xuất ra khí tức Siêu Phàm của mình, dùng ánh mắt bất thiện nhìn Lý Bình An. Triệu Hân Duyệt cũng bước lên phía trước một bước, đứng bên cạnh Lý Bình An, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.

Người tu luyện ở trong thành trì bên dưới, sắc mặt đều đại biến, cuống quít chạy tứ tán, Siêu Phàm đại chiến vô cùng khủng bố, tuyệt đối không phải thứ bọn hắn có thể cứng rắn chống đỡ được.

Thần Thánh giáo chủ mở miệng nói:

- Thần Tinh quay về!

Thần Tinh đang đứng giữa không trung, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ trừng Bạch Hiểu Thuần, sau đó quay người bay về phía Thần Thánh giáo chủ, rơi xuống bên cạnh Thần Thánh giáo chủ, há mồm thở dốc.

Thiên kiêu của các thế lực còn lại cũng bay về, rơi xuống bên cạnh người dẫn đội của thế lực mình.

Mạc Phong của Thần Kiếm sơn nhíu mày hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Những người còn lại đâu rồi?

Đông Phương Thắng chán nản nói:

- Đều chết cả rồi, đều bị hung thú do người của Đạo môn dẫn tới giết chết.

- Cái gì?

Người của các Thánh Địa lớn đều kinh hãi kêu lên, phải biết rằng người tiến vào bí cảnh đều là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của các Thánh Địa, là người chèo chống Thánh Địa ngàn năm sau, bây giờ tất cả đều đã chết trong bí cảnh, khi về bọn họ phải bàn giao với Thánh Địa thế nào?

Long Phong tức giận nói:

- Trưởng lão, trong bí cảnh Đạo môn trục xuất Long tộc chúng ta ra khỏi hải vực vốn đĩ thuộc về chúng ta, đúng là ép long quá đáng!

Phạm Hiền đứng ra cười lạnh nói:

- Do Long tộc các ngươi bắt nạt ta tu luyện ngày ngắn, chiếm đoạt hải vực thuộc về Hạo Nhiên Thư Viện chúng ta trước, Đạo môn chính là minh hữu của Hạo Nhiên Thư Viện chúng ta, đương nhiên phải giúp chúng ta đoạt lại hải vực đồng thời trả thù lại.

- Trong bí cảnh nói cho cùng vẫn là kẻ mạnh làm vua, muốn sở hữu hải vực cuối cùng vẫn phải nói chuyện bằng thực lực, thực lực không bằng người ta thì phải chịu thôi.

- Các ngươi sợ thực lực của ba vị đạo trưởng Đạo môn quá mạnh, còn liên thủ ép tới tận cửa, không ngại vứt thể diện của Thánh Địa sang một bên, cuối cùng thua trong tay ba vị đạo trưởng, sau khi ra ngoài còn mách gia trưởng, các ngươi là trẻ con ba tuổi sao?

Đám thiên kiêu còn lại của các Thánh Địa khác tất cả đều tức giận trừng Ninh Khuyết.

Thần Thánh giáo chủ chậm rãi mở miệng nói:

- Đã nghe danh Thập Tam tiên sinh là tiểu thi thánh, mồm miệng lanh lợi từ lâu rồi, hôm nay xem như đã được tận mắt trông thấy.

Phạm Hiền chắp tay nói:

- Đa tạ đã khích lệ!

Ngay khi Thần Thánh giáo chủ và Phạm Hiền đang nói chuyện, Bạch Hiểu Thuần đứng bên người Lý Bình An, sắc mặt có chút cổ quái thấp giọng nói:

- Sư phụ, ta sắp không nhịn được rồi?