← Quay lại trang sách

Chương 544 Đệ Tử Tiến Giai

Chỉ trong giây lát Long trảo to lớn đã bị Tam Muội Chân Hỏa đốt thành tro tàn, sau đó Tam Muội Chân Hỏa lại tiếp tục bay về phía Bạo Dương trưởng lão.

Bạo Dương cúi đầu nhìn Tam Muội Chân Hỏa đang tiếp tục bay tới, trong mắt sinh ra sợ hãi, đây là lửa gì vậy? Hắn vội vàng vỗ cánh, chạy trốn đến chỗ xa hơn, Tam Muội Chân Hỏa cũng nhanh chóng đuổi theo, cả hai bắt đầu triển khai cuộc truy đuổi kinh động lòng người trong dãy núi.

Lý Bình An nhìn về phía Hắc Quả Phụ trên không trung nói:

- Bây giờ đến lượt ngươi.

Nụ cười trên mặt Hắc Quả Phụ biến mất, vô thức bay ngược ra sau một đoạn, bày ra dáng về vô cùng đáng thương, xoay người yếu ớt nói:

- Nô gia biết sai rồi, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho nô gia đi!

Muốn nô gia làm gì cũng được.

Áo bào trắng rộng thùng thình, khi nàng ta cúi người lập tức lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.

Lý Bình An vội vàng dời mắt đi chỗ khác, thờ ơ nói:

- Bần đạo rất ít khi đánh nữ nhân, nhưng hiếm khi có cơ hội này, làm phiền đạo hữu giúp bần đạo thử nghiệm uy lực của trận pháp một chút. Tứ Tượng Chi Bạch Hổi

Ầm! Một tấm màn trời màu vàng dâng lên từ phía đông không gian trận pháp, trong màn trời xuất hiện bóng dáng một con bạch hổ to lớn, vô cùng uy phong.

- Rống!

Bạch hổ ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, tiếng gầm chấn động sông núi vạn dặm, khí tức bá đạo, uy nghiêm, thần thánh tràn ngập trong không gian trận pháp.

Mạc Phong đang đại chiến với Thạch kiếm, không nhịn được cũng phải quay đầu nhìn về phía bạch hổ, đầu óc hắn lập tức bị thần uy của bạch hổ chấn nhiếp.

Phập!

Cánh tay bị chém trúng, một đóa hoa máu nở rộ, Thạch kiếm trực tiếp đâm xuyên qua cánh tay.

—Á..

Mạc Phong đau đớn kêu lên một tiếng, trái tim run rẩy vội vàng lấy lại tỉnh thần, thi triển ra từng chiêu kiếm kỹ của Thần Kiếm sơn, mới miễn cưỡng bức lui Thạch kiếm.

Hắc Quả Phụ nhìn về phía bạch hộ trên bầu trời, ánh mắt khó có thể tin nổi, loại khí tức thần thánh uy nghiêm này, nó vẫn là bạch hổ sao? Hoàn toàn khác biệt so với Yêu Vương bạch hổ trong Vạn Yêu lâm, Yêu Vương bạch hổ là yêu, còn con bạch hổ trước mặt lại giống như thần thánh, thần thánh vĩ đại đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.

Bạch hổ to lớn nhìn về phía Hắc Quả Phụ, ánh mắt vô cùng hờ hững, giống như thần linh đang nhìn một con kiến hôi vậy.

Loại ánh mắt này khiến Hắc Quả Phụ cảm nhận được áp lực cường đại, thậm chí còn muốn quỳ xuống đất thần phục.

Thân ảnh to lớn của bạch hổ, tùy ý nâng chân lên nhấn xuống một cái, ngay lập tức Hắc Quả Phụ cảm thấy tối đen giống như bầu trời sụp xuống.

Đối mặt với hổ trảo to lớn từ trên trời giáng xuống, con ngươi trong mắt Hắc Quả Phụ co rụt lại, cuống quít bỏ chạy về phía xa.

Ầm! Cự trảo của bạch hổ rơi trên dãy núi, dãy núi lập tức sụp đổ, mặt đất bị đánh nát.

Hắc Quả Phụ nhìn hổ trảo to lớn giống như cột chống trời, con ngươi co rụt lại, trong lòng thầm nghĩ: “Lớn quá, mạnh quá..."

Hổ trảo to lớn trở nhạt dần rồi biến mất, bạch hổ trừng mắt nhìn về phía Hắc Quả Phụ, ngay lập tức hai cột sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, nhanh như tia chớp.

Hắc Quả Phụ không tránh kịp, trên người dâng lên một đám mây màu hồng phấn, trong nháy mắt khi cột sáng màu vàng kia va chạm với đám mây, Hắc Quả Phụ lập tức biến mất ngay tại chỗ, hai cột sáng kết nối thiên địa, trực tiếp kéo Hắc Quả Phụ vào trong lòng đất.

Lý Bình An giương phất trần lên, bóng dáng bạch hổ ở phía đông nhạt dần rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Lý Bình An âm thầm lắc đầu, Siêu Phàm sơ giai căn bản không thí nghiệm ra được uy lực của Tứ Tượng đại trận, chỉ cần hư ảnh của thánh thú bạch hổ thôi, nàng ta đã không đỡ nổi rồi, rốt cuộc thực lực của bần đạo đạt đến cấp độ nào đây? Vô địch đúng là cô đơn quá!

Lý Bình An đứng trên đỉnh núi, trong lòng cảm nhận không gian Lưỡng Nghỉ đại trận, ánh mắt nhìn phi kiếm đánh cho Mạc Phong luống cuống tay chân, Bạo Dương trưởng lão của Long tộc đang cuống quít chạy trối chết, đột nhiên hắn cảm thấy nhàm chán, cảm thấy giống như người lớn đang bắt nạt trẻ con.

- Phúc Sinh Vô Lượng Thiên tôn!

Một tiếng nói vang lên trên bầu trời, núi cao, bình nguyên, sa mạc, mặt trời đen trắng... Tất cả đều hóa thành phù văn lít nha lít nhít, tiêu tán giữa không trung, ngay lập tức mọi người lại lần nữa xuất hiện bên ngoài Vô Ngần sa mạc.