Chương 545 Nghĩ Mãi Không Ra
Cơ Ngạ Khô Lâu vương và Thánh Đường giáo chủ chật vật không chịu nổi rơi xuống, trên người bọn họ đều bị thương, hơn nữa còn bị lực lượng cùng thuộc tính gây thương tích, Cơ Ngạ Khô Lâu vương bị lực lượng hắc ám tổn thương, Thần Thánh giáo chủ của Thánh Đường thì bị lực lượng quang minh tổn thương.
Thân thể dài hơn trăm mét đang cháy bừng bừng của cự long lóe sáng hóa thành hình người, nhưng mà chỉ còn lại một cánh tay.
Hắn nhìn về phía Lý Bình An, ánh mắt tràn đầy e ngại, bóng dáng lóe lên rồi xuất hiện bên người Long Phong, một tay túm lấy đối phương, sau đó không gian vặn vẹo, trong nháy mắt bóng dáng hai người đã biến mất ngay tại chỗ.
Mạc Phong che cánh tay bị thương, bóng dáng lóe lên xuất hiện trước mặt Đông Phương Thắng, mở miệng nói:
- Chúng ta đi!
Đông Phương Thắng nhìn cánh tay bị kiếm làm bị thương của Mạc Phong trưởng lão, con ngươi co rụt lại, vậy mà lại dựa vào kiếm pháp thắng được Thần Kiếm sơn chúng ta? Sao có thể có chuyện này?
Mạc Phong trưởng lão buông tay đang che vết thương ra, túm lấy Đông Phương Thắng, trong nháy mắt hai người đã biến mất ngay giữa không trung.
Sau đó là người của Thánh Đường, người của Bất Hủ tộc, và người của Vạn Yêu lâm, tất cả đều nhanh chóng biến mất, nhìn giống như đang chạy trối chết.
Triệu Hân Duyệt bay đến bên người Lý Bình An, khó có thể tin nổi hỏi:
- Ngươi thắng rồi?
Lý Bình An cười nói:
- Đều là do bọn họ khiêm nhượng.
Triệu Hân Duyệt yên lặng lườm hắn một cái, bọn họ sẽ khiêm nhượng sao? Sau đó nàng không nhịn được hỏi:
- Bây giờ tu vi của ngươi đạt đến mức độ nào?
Lý Bình An trầm tư một lát nói:
- Dựa theo phân chia của các ngươi có thể tính là tam giai! Đạo môn chúng ta thì xưng là Kim Đan kỳ.
- Ha ha.
Triệu Hân Nhiên không nhịn được cười hai tiếng, tam giai? Tại sao ngươi không nói là ngươi vừa mới tu luyện đi?
Không trung bên trên thành trì, vô số linh khí tụ lại, tạo thành ba linh khí trụ to lớn, tiếng ầm ầm từ trên trời giáng xuống, ngay sau đó ba cỗ khí tức siêu nhiên bộc phát ra từ trong thành trì.
Triệu Hân Duyệt mừng rỡ nói:
- Đột phá rồi! Cuối cùng bọn họ cũng đã đi tới bước này.
Trong giọng Lý Bình An dường như mang theo chút ghen tị:
- Hóa Thần kỳ đó!
Đối với Kim Đan kỳ vạn năm mà nói, Hóa Thần kỳ chính là một giấc mộng.
Phạm Hiền đứng trên thành trì, nhìn về phía ba đạo linh khí trụ trong thành, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, chênh lệch lại kéo dài thêm rồi.
Người ở xung quanh thành trì, nhao nhao tụ lại, ghen tị, kính sợ nhìn vào trong thành, ba cỗ khí tức kia huy hoàng dễ thấy giống như ba vâng mặt trời vậy.
Triệu Hân Duyệt nhìn thoáng qua đám người bên ngoài thành, cười nói:
- Quán chủ, sau này chỉ sợ Đạo môn các ngươi sắp danh dương bốn vực rồi.
Lý Bình An nhìn một chút, nghi ngờ nói:
- Không đến mức đó chứ?
Triệu Hân Duyệt giải thích:
- Quán chủ, ngươi vừa liên tiếp đánh bại mấy vị trưởng lão của các Thánh Địa lớn, hiện giờ ba đệ tử lại đồng thời đạt cảnh giới Siêu Phàm, chỉ một chuyện như vậy thôi cũng có thể tạo nên cơn oanh động khắp bốn vực, chứ chưa nói đến chuyện đồng thời xảy ra như thế này.
- Sư phụ!
- Sư phụ!
Ba bóng người bay vụt đến từ trong thành, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Lý Bình An, mỗi người đều mang về mặt hưng phấn.
Lý Bình An khẽ gật đầu nói:
- Đi thôi! Chúng ta xuống dưới.
Nói xong, bọn họ lập tức bay xuống trang viên bên dưới.
Sau khi tu chỉnh vài ngày, ba người Thạch Hạo Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết đã hoàn toàn ổn định cảnh giới.
Triệu Hân Duyệt mang theo đệ tử Thư Viện quay lại Đông Vực, Lý Bình An cũng mang theo đệ tử của mình cưỡi Bích Ngọc phi chu quay lại Tây Vực.
Trong Bích Ngọc phi chu, đám người Thạch Hạo ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, có người đang đọc sách, có người đang ăn, Thanh Vũ đang ăn hoa quả khô do đồ tôn mình hiếu kính.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm của Bạch Hiểu Thuần duỗi ra, không gian trước mặt nổi lên một cơn gợn sóng, tay nhỏ lập tức biến mất trong gợn sóng ấy, sau đó phía trước mặt đối diện với Thanh Vũ đột nhiên xuất hiện một bàn tay béo múp míp, nắm lấy hoa quả khô trong đĩa, rồi lập tức lùi lại trong không gian.
Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, nói:
- Tiểu Thạch Đầu giỏi lắm! Dám trộm đồ ăn của tỷ.
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì nói:
- Sư tỷ, khi về ta sẽ làm đồ ăn ngon cho tỷ, tôm hùm lớn kho tàu thì sao?
Thanh Vũ hừ một tiếng nói:
- Ta muốn hai con!
Bạch Hiểu Thuần ném một quả khô vào miệng, lúng búng nói:
- Được!
Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Lý Bình An, nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, đệ tử có một chuyện nghĩ mãi không ra.
- Hả? Chuyện gì?
Thạch Hạo đưa tay về phía trước rồi nắm lại, không gian xung quanh lập tức nổi lên một cơn gợn sóng, một viên quang viên cầu bị Thạch Hạo chộp vào trong tay.