Chương 549 Phản Ưng Các Thế Lực (Hạ)
Thạch hoàng cười ha ha một tiếng, nói:
- Nếu như hắn có năng lực đi đến trước mặt trẫm, chứng minh năng lực của mình, biết đâu trẫm có thể đặc xá cho sai lầm của hắn và mẫu thân hắn.
Vương công công, Thạch Uyên đồng thanh lễ bái nói:
- Bệ hạ nhân đức.
Thạch hoàng nói:
- Lui xuống đi! Truyền Vũ Lăng Vương tới gặp ta...
- Vâng...
Vương công công, Thạch Uyên đứng dậy cung kính rời khỏi đại điện.
Kết thúc Hãn Hải bí cảnh, hàng vạn đại năng ngũ giai rời khỏi sa mạc bao la, lan truyền câu chuyện trong bí cảnh và sức mạnh của Lý Bình An đánh bại trưởng lão chư thánh ra bên ngoài, đúng như lời Triệu Hân Duyệt nói, danh tiếng Đạo môn bắt đầu truyền bá khắp tam vực còn lại, đặc biệt là một vài thế lực lớn, càng được mọi người biết đến.
Qua mấy ngày sau, một chiếc Bích Ngọc phi chu đột nhiên xuyên qua Lôi Đình thiên tiệm, dừng giữa không trung.
Thạch Hạo bay ra khỏi Bích Ngọc phi chu, vươn tay ra thu nhỏ phi chu vào lòng bàn tay, dùng phi chu ở các vực khác có chút quá chói mắt, không thích hợp để hành sự khiêm tốn.
Thân ảnh Thạch Hạo xoay vặn ở không trung, sau đó biến mất tại chỗ.
Sau một hồi lâu, Thạch Hạo một thân đạo bào xuất hiện trước một thành trì to lớn, người qua lại trên con đường trước cửa thành đều mang theo đao kiếm với khí tức thâm trầm.
Thạch Hạo theo dòng người đi vào thành trì tò mò quan sát, cửa hàng hai bên thành đều bán đồ vật có liên quan đến tu luyện giả, ví dụ như dược liệu quý hiếm, hộ giáp phòng ngự, các loại thần binh lợi khí, khác biệt rất lớn với thành trì ở Tây Vực.
Thạch Hạo tùy ý đưa tay cản lại, mấy người bên cạnh lập tức nhảy sang một bên, đao kiếm trong tay nguyên khí bắt đầu tuôn trào, cảnh giác nhìn Thạch Hạo.
Thạch Hạo ngại ngùng lặng lẽ nhăn mũi, không ngờ bọn hắn lại phản ứng lớn như vậy, lúc này mới chắp tay thi lễ cười nói:
- Chư vị cư sĩ, bần đạo thất lễ, mới tới quý địa muốn hỏi thăm nhóm các vị một chút tin tức.
- Bệnh tâm thần...
Một người mặc hắc bào hừ lạnh một tiếng, nhanh chân đi về nơi xa.
- Đúng là không sợ chết!
Bên khác, một đao khách độc nhãn cười lạnh một tiếng, không có thiện ý nhìn Thạch Hạo vài lần, sau đó cũng nhanh chân bỏ đi.
Những người còn lại đều hung hăng trợn mắt nhìn Thạch Hạo, nhanh chóng hòa vào dòng người, không ai có ý định trả lời.
Thạch Hạo sờ mũi đứng lên, trong lòng bất đắc dĩ, người ở đây thật không thân thiện gì cả!
- Đại nhân muốn nghe tin tức gì?
Một tiểu tử cười đùa cợt nhả lê lết đến.
Trong lòng Thạch Hạo thoáng qua một tia vui mừng, lập tức quay đầu hỏi:
- Ngươi biết Thạch quốc Đông Vực chứ?
Thanh niên xấu xí đứng cách sau lưng Thạch Hạo hai thước, nghe thấy câu hỏi của Thạch Hạo, liên tục gật đầu cười hì hì nói:
- Biết, biết! Đại danh Thạch quốc lừng lẫy đương nhiên biết, Thạch quốc là một quốc gia đúng không? Quốc vương gọi là Thạch hoàng đúng không? Ngươi xem, ta biết hết cả.
Thạch Hạo nhẹ gật đầu, trịnh trọng nói:
- Vậy xin hỏi muốn đến Thạch quốc thì đi thế nào?
Thanh niên xấu xí xua tay, cợt nhả nói:
- Đại nhân, nghề nào cũng có một quy tắc, dù tin tức này không quá quan trọng nhưng có phải ít nhiều gì ngài cũng nên cho một ít hay không?
Thạch Hạo hiểu ra, thì ra là kiếm tiền, vươn tay ra xuất hiện một túi không gian, đưa ra nói:
- Đây là một không gian nguyên khí, cho ngươi.
Đôi mắt thanh niên gầy gò trợn tròn, không, không gian nguyên khí? Vậy mà cho cả không gian nguyên khí? Gặp được một đại thổ hào rồi! Tay chà xát vào người, sau đó cúi đầu khom lưng nói:
- Đại... Đại nhân, thực ra ta cũng không biết nhiều về Thạch quốc, mời ngài đi theo ta, ta đưa ngài đi tìm lão bản của chúng ta.
- Được...
Thạch Hạo nhẹ gật đầu, không hề sợ thanh niên kia giở trò.
Hai người một trước một sau đi về phía con đường bên cạnh, chỉ một lát sau đã đi vào một trong những căn lầu các cao ngất.
Thanh niên gầy gò khom người, nhiệt tình nói:
- Đại nhân, mời ngài trước.
Thạch Hạo cất bước đi vào, tò mò nhìn xung quanh, trong đại sảnh có mấy gian phòng, chỉ có lẻ tẻ hai ba người ra ra vào vào, người ra vào phần lớn dùng vải đen che mặt, không thấy rõ được mặt mũi.
Thanh niên gầy gò dẫn Thạch Hạo đi đến trước một gian phòng, khom lưng nhiệt tình nói:
- Đại nhân, trước tiên mời ngài vào trong ngồi, ta đi tìm lão bản của chúng ta.
Thạch Hạo đẩy cửa đi vào, bên trong chỉ có một cái bàn, hai bên bàn bày ra hai cái ghế.
Thạch Hạo tùy tiện đi đến trước một cái ghế ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ một lát sau, 'cốc cốc cốc' tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Thạch Hạo ngẩng đầu nói:
~ Mời vào...
Cửa phòng “kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một lão giả bưng khay tươi cười đi tới, trên khay đặt vào một bình trà và một chút điểm tâm.
Lão giả đặt khay lên bàn, sau đó ngồi xuống ngay trước mặt Thạch Hạo, cười nói:
- Quý khách mời dùng, những thứ này không mất tiền.