← Quay lại trang sách

Chương 550 Trung Vực

Lúc này Thạch Hạo nào có tâm trạng ăn uống gì, chỉ hỏi:

- Ngươi biết Thạch quốc chứ?

Lão giả cười không nói, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn 'cộc cộc cộc.

Thạch Hạo giật mình, lấy túi Càn Khôn trong tay ra, đặt lên bàn.

Lão giả cầm lấy túi Càn Khôn trong tay quan sát tỉ mỉ một hồi, nói:

- Đây chính là không gian nguyên khí ngươi nói? Lần đầu tiên ta nhìn thấy dùng cái túi to này làm không gian nguyên khí.

Ánh mắt hắn nhìn Thạch Hạo, trong mắt mơ hồ mang theo nghi ngờ.

Thạch Hạo nói:

- Đơn giản nhất là nhỏ máu nhận chủ pháp, nhỏ lên đó một giọt máu, tất nhiên có thể sáng tỏ.

Lão giả nhẹ gật đầu, vươn một bàn tay ra, tay kia vạch một đường trong lòng bàn tay, giống như lưỡi dao xẹt qua, một vết thương máu chảy dầm dề lập tức xuất hiện, máu tươi trào ra.

Lão giả dùng tay đẫm máu cầm chặt túi Càn Khôn, bên trên túi Càn Khôn hiện lên một đạo lưu quang, tâm thần lập tức cảm nhận được một không gian kích cỡ bằng một gian phòng, mặt lộ vẻ vui mừng, lại có không gian lớn như vậy?

Lão giả tỉnh táo lại, vội vàng lớn tiếng kêu:

- Người đâu...

Một tên bồi bàn từ bên ngoài chạy vào, cung kính kêu lên:

- Bá lão...

Bá lão lập tức nói:

- Mang trà bánh này xuống đi, đưa lên một phần đồ ăn và rượu ngon nhất, loại tiêu chuẩn cao nhất.

Tên bồi bàn cung kính đáp:

- Vâng!

Thạch Hạo lập tức nói:

- Không cần, chỉ cần nói cho ta biết tin tức ta cần là được.

Lão giả do dự một chút, phất tay áo nói:

- Lui xuống đi!

- Vâng...

Tên bồi bàn cung kính ra khỏi gian phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Lão giả cười ha ha nói:

- Không biết tiểu huynh đệ muốn hỏi tin tức gì? Với Thạch quốc tuy chúng ta không rõ như lòng bàn tay, nhưng những sự việc đại khái vẫn nắm bắt được, ví dụ như thực ra Thái tử Thạch quốc thích thiếu phụ, cấu kết với một vài thê thiếp đại thần.

Thạch Hạo sững sờ, ách... Thạch quốc loạn như thế sao? Lúc này hỏi:

- Nơi này là chỗ nào?

Lão giả sững sờ, không ngờ người trẻ tuổi trước mặt lại hỏi vấn đề này, do dự một lát trả lời:

- Cô Phong thành Tây Bộ Trung Vực.

Thạch Hạo nghi hoặc hỏi:

- Trung Vực? Không phải chỉ có tứ vực sao?

Lão giả nhìn Thạch Hạo bằng ánh mắt kỳ lạ, vậy mà lại không biết Trung Vực? Rồi trung thực trả lời:

- Đúng là tứ phương giới chỉ có tứ vực, nhưng giao giới của tứ vực đông tây nam bắc chính là nơi không được tứ vực cai quản, tràn đầy hỗn loạn giết chóc, vô số kẻ liều mạng sinh tồn ở nơi này, bên ngoài gọi nơi này là hỗn loạn chỉ vực, chúng ta thì tự xưng là Trung Vực, trung tâm của tứ vực.

Thạch Hạo như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, hỏi:

- Vậy đường đến Thạch quốc đi thế nào?

Lão giả nói:

- Thạch quốc chính là vô thượng hoàng triều của Đông Vực, đi thẳng về hướng Đông, đến Đông Vực chính là đến Thạch quốc.

Thạch Hạo lại hỏi:

- Ngươi biết tòa Thạch thành thuộc Thạch quốc chứ?

Lão giả kinh ngạc nhìn Thạch Hạo, sau đó nhẹ gật đầu nói:

- Thạch thành chính là tổ địa Hoàng thất của Thạch quốc, sống trong đó đều là người của Thạch tộc, không mở ra cho người ngoài, chúng ta cũng không biết nhiều.

Thạch Hạo lập tức hỏi:

- Vậy làm thế nào để đi đến Thạch thành?

Lão giả nói:

- Thạch thành nằm ở phía Nam Thạch quốc, ta có thể cho ngươi một bản địa đồ.

Thạch Hạo cười nói::

- Đa tại Lão giả nghi ngờ hỏi:

~ Tiểu huynh đệ, ngươi chỉ hỏi vậy thôi sao?

Thạch Hạo nhẹ gật đầu, nói:

- Như vậy là đủ rồi.

Lão giả không còn gì để nói, dùng một không gian nguyên khí quý báu, vậy mà hỏi mấy tin tức mà ai cũng biết, sao hắn cảm thấy kiếm được lần này có chút trái với lương tâm? Nhưng đương nhiên không thể trả lại.

Lão giả đứng dậy nói:

- Quý khách đợi chút, ta đi chuẩn bị địa đồ cho quý khách.

Rồi cất bước đi ra ngoài.

Sau một lát, lão giả quay lại, cầm theo một tấm địa đồ bằng da thú đưa cho Thạch Hạo nói:

- Mời quý khách xem, đây chính là địa đồ của Thạch quốc.

Thạch Hạo cầm lấy địa đồ mở ra, từng dãy núi, thành trì hiện lên rõ ràng trên bản đồ, trên một tòa thành trì phía Nam địa đồ có viết hai chữ Thạch thành.

Lão giả mở miệng nói:

- Nếu quý khách muốn đến Thạch quốc, lão hủ có thể tặng miễn phí cho quý khách một tin tức, sắp sửa đến đại thọ bốn ngàn năm của Thạch hoàng, đó là lúc cả nước cùng chúc mừng.

Thạch Hạo suy tư gật đầu một cái, cầm địa đồ đi ra ngoài.

Thạch Hạo ra khỏi phòng, đi thẳng về phía Đông.

Lão giả ở bên trong phòng, kêu lên:

- Thành Nam có không gian cảng khẩu, có thể thông thẳng đến Đông Vực.

Thạch Hạo quay người chắp tay cúi đầu, cười nói:

- Đa tạ.

Rồi tiếp tục đi về phía Đông.