← Quay lại trang sách

Chương 551 Đến Thạch Thành

Lão giả vuốt râu, khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo sự khó hiểu, không phải đi Đông Vực sao? Tại sai không đến không gian cảng khẩu?

Thanh niên gầy gò cười hì hì tiến đến trước mặt lão giả, nói:

- Bá lão, ngài xem tiền của ta.

Lão giả lấy lại tỉnh thần nói:

- Chờ ở quầy hàng nhận một trăm nguyên thạch.

Thanh niên gầy gò cúi đầu khom lưng, kích động kêu lên:

- Đa tạ bá lão, đa tạ bá lão.

Thạch Hạo không đi Thành Nam, cái gọi là không gian cảng khẩu hắn từng nghe Phạm Hiền nói, là thông đạo không gian ổn định do Siêu Phàm đại năng mở ra, chất liệu đặc thù của con thuyền có thể xuyên không trong đó, vận chuyển cả người và vật vượt qua châu vực, nhưng phải dùng nguyên thạch để thanh toán, mà thứ Thạch Hạo thiếu chính là nguyên thạch, hơn nữa bản thân mình có thể xuyên không, tại sao phải đi đường hầm không gian của người khác? Một mình một đường hầm xa hoa không thoải mái hơn sao?

Sau một tháng, Thạch Hạo xuyên không đến bên ngoài Thạch thành nằm ở phía Nam Thạch quốc, Thạch thành xây lên từ núi rừng, trời đã chuyển lạnh, bên trong núi rừng lá rụng khô héo bay phất phới.

Thạch Hạo đứng trên đỉnh một ngọn núi, nhìn về phía Thạch thành xa xa, trong lòng lờ mờ có chút thấp thỏm, vừa chờ mong cũng vừa bất an, lỡ như... Lỡ như người Thạch quốc nhầm thì sao? Lỡ như ta vốn không phải Trưởng công chúa chi tử thì sao?

Rất lâu sau, Thạch Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên một tia kiên định, dù kết quả thế nào, ta cũng phải điều tra rõ ràng, trên thân dâng lên một vệt kim quang, "Kéc... ' tiếng chim ưng gáy lên, một con chim ưng từ trong kim quang bay ra, lao thẳng xuống dưới chân núi Thạch thành.

Cửa lớn Thạch thành mở rộng, một vài thợ săn mặc trang phục Thạch tộc, đang cười ha ha từ cửa lớn đi vào, vừa đi vừa nói cười về những câu chuyện thú vị trong thành, không ai phát hiện có một con chim ưng không đáng chú ý bay vào trong Thạch thành.

Thạch Hạo bay một vòng trong Thạch thành, phát hiện bên trong Thạch thành cũng không có gì khác biệt trấn ngoài thành, cũng có thương gia quan viên, cũng có hiển quý bình dân, nhưng không sao tìm được Tổ tế từ như lời Thập Nhị tiên sinh nói, đừng nói Tổ tế từ, mà ngay cả Từ Đường bình thường cũng không thấy.

Chim ưng đáp xuống một con hẻm nhỏ không người, kim quang loé lên hóa thành Thạch Hạo, từ trong ngỏ nhỏ không người đi ra, tùy tiện đi dạo trên đường, Thạch Hạo hòa vào dòng người qua lại trên đường cũng không dễ thấy được.

Đi dạo một hồi, vẫn chẳng được gì, Thạch Hạo tùy tiện ngồi ở một quán ven đường, gọi một tô mì ăn, có chút buồn phiền, rốt cuộc Tổ tế từ này ở đâu? Ẩn nấp cũng kĩ quá đấy!

- Tiểu ca ca... Tiểu ca ca...

Một bàn tay nhỏ lôi kéo đạo bào của Thạch Hạo.

Thạch Hạo lấy lại tỉnh thân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nam hài đang đứng bên cạnh tò mò nhìn mình, từ bộ quần áo hào hoa phú quý có về như con nhà giàu có.

Thạch Hạo chỉ trước mặt, hỏi:

- Ngươi muốn ăn?

Tiểu nam hài nhếch môi nói:

- Ta không ăn cái này.

- Vậy ngươi kéo ta làm gì?

Tiểu nam hài tò mò nhìn Thạch Hạo nói:

- Ta cảm giác tiểu ca ca ngươi rất thân thiết, ngươi là con riêng của Phụ vương ta sao?

- Phụt...

Thạch Hạo phun một mồm đầy ra khắp mặt bàn, quay đầu nhìn hài tử không còn lời gì để nói đành nói:

- Ai dạy ngươi nói những lời này?

Tiểu nam hài hùng hồn nói:

- Ta tổng kết ra! Ta có một biểu ca là Thế tử Trấn Nam vương, hắn cảm thấy một tiểu tỷ tỷ rất thân thiết, về sau phát hiện tiểu tỷ tỷ kia chính là con gái riêng của Phụ vương hắn.

- Hắn lại cảm thấy thân thiết với một tiểu tỷ tỷ khác, sau đó phát hiện vẫn là con gái riêng của Phụ vương hắn.

- Sau đó hắn lại có cảm giác rất thân thiết với vài tiểu tỷ tỷ nữa, kết quả tất cả đều là con gái riêng của Phụ vương hắn.

- Ta cảm giác rất thân thiết với ngươi, cho nên ngươi cũng là con riêng của Phụ vương ta?

Thạch Hạo im lặng nhìn tiểu nam hài trước mặt, đồng thời bày tỏ sự đồng tình sâu sắc với Thế tử Trấn Nam vương kia, giải thích:

- Không phải cứ nhìn có vẻ thân thiết là có quan hệ máu mủ, chỉ là khá thân thiện dễ gần mà thôi.

Tiểu nam hài nhẹ gật đầu, suy tư nói:

- Có đạo lý.

Sau đó tò mò hỏi:

- Cho nên cuộc sống của con riêng thế nào? Vui chứ?

Thạch Hạo không còn gì để nói, hài tử bây giờ đều nhây ra như vậy sao? Nhưng hắn nói Phụ vương, chẳng lẽ hắn là nhi tử của Vương gia Thạch quốc? Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, tùy tiện phát hiện xung quanh có một số cao thủ hộ vệ đang ẩn nấp, giả vờ thường dân canh giữ bên cạnh, mỗi người đều có năng lực cấp ngũ giai, nhưng trong cảm nhận của bọn hắn, Thạch Hạo chỉ là một người Thạch tộc bình thường có tư chất thấp đến cực điểm, không hề có chút nguyên khí nào.