← Quay lại trang sách

Chương 557 Hỏa Linh Nhi Công Chúa

Thạch Hạo sững sờ, chậm rãi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ đang ngâm mình trong nham thạch, một đầu nhỏ lộ ra đang nhìn mình bằng ánh mắt căm hận.

Thạch Hạo lập tức trợn tròn mắt, đây là tình huống gì? Không phải Thạch quốc đột kích sao? Sao lại không ra bài theo lẽ thường thế này?

- A... Tiểu tặc, ta muốn giết ngươi.

Thiếu nữ kêu lên một tiếng giận dữ, trên thân lóe lên quang mang, hiện ra một thân áo đỏ, đột nhiên bay vút lên không, tay cầm một thanh trường kiếm như hồng ngọc đâm về phía Thạch Hạo, trong mắt tràn đầy tức giận.

Thạch Hạo tránh sang một bên, né tránh một kiếm của thiếu nữ.

Thiếu nữ lập tức biến đâm thành quét, trường kiếm quẹt về phía cổ Thạch Hạo.

Thạch Hạo vội vàng lùi lại hai bước, ho khan một cái nói:

- Này... Đây là hiểu lầm, bần đạo có thể giải thích.

Thiếu nữ thẹn quá hoá giận tung ra một chưởng, âm... Một cổ hỏa diễm phóng về phía Thạch Hạo, hỏa diễm bỗng chốc tràn ngập cả miệng núi lửa, nham thạch dưới núi lửa nóng chảy cũng xao động lên, từng trụ nham thạch “ào ào ào' dâng trảo.

Trên thân Thạch Hạo cũng dâng lên một lớp áo lửa thật mỏng, Tam Muội Chân Hỏa tuỳ tiện che đậy hỏa diễm ngập trời của thiếu nữ ở bên ngoài, thân ảnh lóe lên xuất hiện ngay bên người thiếu nữ, đưa tay điểm huyệt lên người thiếu nữ nói:

- Định...

Thiếu nữ lập tức lơ lửng không động đậy giữa không trung, còn duy trì tư thế vung kiếm, trong mắt tràn đầy tức giận.

Hỏa diễm ngập trời tan đi, miệng núi lửa khôi phục lại về bình thường.

Thiếu nữ vận chuyển nguyên khí vùng vẫy mấy lần, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích được hệt như một tảng đá đúc, trong lòng lập tức hoảng loạn, vội vàng kêu lên:

- Này... Ngươi muốn làm gì?

Thạch Hạo lùi lại hai bước, chắp tay thi lễ nói:

- Bần đạo Thanh Thạch bái kiến cư sĩ, trước đó quấy rầy cư sĩ tắm lửa thật sự có lỗi, nhưng đây chỉ là hiểu lầm.

Thiếu nữ lập tức cả giận nói:

- Ngươi còn dám nói? Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, hèn mọn... Nhìn lén người khác tắm.

- Ách...

Thạch Hạo sờ mũi, nói:

- Cái kia, thật ra bần đạo ở dưới đáy núi lửa trước, nếu như nhất định phải nói là nhìn lén, chính ngươi nhìn lén bần đạo mới đúng.

Thiếu nữ sững sờ, trước đó vừa phát hiện ra hắn, một lòng nổi giận, thật không nghĩ đến điểm này, hình như đúng là hắn đến trước.

Thiếu nữ lập tức không phân trái phải giận dữ nói:

- Ngươi lén lút trốn dưới núi lửa làm gì? Không phải cũng chờ làm chuyện xấu sao? Chắc chắn là có âm mưu.

Thạch Hạo không còn gì để nói giải thích:

- Bần đạo trốn dưới núi lửa, là vì bần đạo cần tìm nơi ẩn nấp để chữa thương, thật không biết nơi này là nơi cô nương tắm rửa, hơn nữa dưới núi lửa khắp nơi đỏ rực, bần đạo vốn không thấy gì cả.

Thiếu nữ há mồm thở dốc trợn mắt nhìn Thạch Hạo, giữa hai người duy trì sự im lặng quỷ dị, Thạch Hạo chỉ cảm thấy rất dễ chịu.

Qua một hồi lâu, thiếu nữ nói:

- Ngươi thật sự không thấy gì chứ?

Thạch Hạo liên tục gật đầu nói:

- Thật! Ta thề với trời.

Trong lòng thiếu nữ bình tĩnh lại, không vui nói:

- Mau giải huyệt cho ta.

Thạch Hạo chỉ tay một cái nói:

- Giải...

Thân thể thiếu nữ lập tức động đậy được, vô thức nắm chặt trường kiếm muốn vung về phía Thạch Hạo.

Thạch Hạo lùi lại một bước, giữ khoảng cách, bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ tức giận vung trường kiếm, hừ lạnh một tiếng nói:

- Tiểu tặc, ngươi tên là gì?

Thạch Hạo nói:

- Bần đạo Thanh Thạch.

Thiếu nữ ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Thanh Thạch, ngươi nhớ kỹ, ta tên Hỏa Linh Nhi, Hỏa Linh Nhi Hỏa quốc, chuyện chúng ta chưa xong đâu.

Thạch Hạo sờ mũi, trong lòng vừa im lặng vừa bất đắc dĩ, chuyện này là sao chứ! Một đời anh minh của bần đạo bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, hơn nữa bần đạo thật sự không nhìn thấy bất cứ thứ gì!

- Này... Tiểu tặc, ngươi lại có ý đồ xấu gì?

- Bần đạo đang nghĩ, lúc nào bần đạo có thể đi?

Hỏa Linh Nhi không vui nói:

- Ta không có cản ngươi.

Thạch Hạo thở phào một hơi, lúc này chắp tay nói:

- Vậy cáo từ! Thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang đột nhiên phóng lên tận trời.

Hỏa Linh Nhi sững sờ, vung vẩy trường kiếm trong tay, thổ phì phò nổi nóng nói:

- Tiểu tặc, tiểu tặc đáng ghét, vậy mà bỏ chạy, ta đáng sợ vậy sao?

Rồi sờ lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của mình, rõ ràng rất xinh đẹp mà! Lúc này cũng thở phì phò bay lên trời.

Bên ngoài Thạch thành mấy chục dặm có một tòa thành trì, trong thành trì có một đình viện to lớn, cấm quân canh phòng, cung nữ qua lại, hai cỗ khí tức Siêu Phàm cố thủ trong đó.

Một thân ảnh màu đỏ từ trên trời rơi xuống, đáp vào trong viện hóa thành Hỏa Linh Nhị, tất cả cấm vệ cung nữ trong viện đều 'phịch' một tiếng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:

- Tham kiến công chúa.