Chương 561 Thạch Hoàng
Trước loan giá, Thụy vương nói:
- Chúng ta tiếp tục lên đường! Chuyện của Thạch quốc bọn hắn, không cần quản nhiều.
Hỏa Linh Nhi nhẹ gật đầu, quay người đi vào trong loan giá, Thụy vương, Triệu công công cũng đều vào theo.
Phạch...
Phạch...
Linh cầm khổng lồ đỏ rực vỗ cánh, nhấc lên một trận cuồng phong, lôi kéo loan giá chậm rãi bay về phía trước.
Sau khi Thụy vương về đến phòng, ngồi tại vị trí của mình nhíu mày suy ngẫm, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn phát ra tiếng 'cốp cốp cốp:.
Một lát sau, cốc cốc cốc... Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Ngón tay Thụy vương dừng lại, ngẩng đầu nói:
- Vào đi!
Một tiếng 'kẽo kẹt cửa phòng bị mở ra, Hỏa Linh Nhi từ bên ngoài cười hì hì đi tới.
Khuôn mặt nghiêm túc của Thụy vương mỉm cười hỏi:
- Linh Nhi, sao ngươi lại vào đây?
Hỏa Linh Nhi lon ton đi đến bên cạnh Thụy vương, tìm một cái ghế ngồi xuống, dùng cánh tay chống lên bàn rồi ôm lấy mặt, cười hì hì nhìn Thụy vương nói:
- Hoàng thúc, vừa rồi các ngươi nói người trẻ tuổi kia là người của Đạo môn, Đạo môn là cái gì? Sao ta chưa từng nghe qua?
Thụy vương cười nói:
- Ngươi không biết cũng không có gì là lạ, ta cũng vừa mới biết được trước khi đến Thạch quốc.
- Đạo môn, là một tông môn khổng lồ độc bá Tây Vực, sức mạnh không thể xem thường, người trẻ tuổi kia có lẽ là một trong ba vị đệ tử của Đạo chủ Đạo môn, trước đó trong Hãn Hải bí cảnh, ba vị đệ tử của Đạo môn đã đánh bại chư thánh thiên kiêu, danh tiếng nhất thì vô lưỡng.
Hỏa Linh Nhi nghi ngờ hỏi:
- Tây Vực, đây không phải là vùng đất tầm thường nghèo khổ trong truyền thuyết sao? Nghe nói ngũ giai ở Tây Vực là cao nhất.
Thụy vương cảm thán nói:
- Trước kia thì đúng là như vậy, nhưng không biết từ lúc nào xuất hiện một Đạo môn, đã có sự khác biệt rồi.
Hỏa Linh Nhi chớp mắt, tò mò hỏi:
- Hoàng thúc, ngươi nói Đạo môn là ở Tây Vực, vậy sao đệ tử Đạo môn lại xảy ra xung đột với Thạch quốc? Hơn nữa còn dẫn tới Thạch hoàng hạ lệnh giết hắn.
Tròng mắt Thụy vương hơi nheo lại, nói:
- Nếu như ta đoán không nhầm, kẻ này chính là Hoàng thất huyết mạch của Thạch quốc.
Hỏa Linh Nhi sững sờ, nghi ngờ nói:
- Hoàng thất Thạch quốc? Không đúng! Hoàng thất Thạch quốc cấp ngũ giai trở lên là những người kia, không có thiếu niên này!
Tứ lão Thiên Khung Sơn gọi hắn là Thạch Hạo, Hoàng thất Thạch quốc có tên Thạch Hạo sao?
Thụy vương bình thản nói:
- Mười mấy năm trước, Trưởng công chúa Thạch quốc tiến về Tây Vực rèn luyện đã kết tình duyên với một tên thợ săn Tây Vực, đồng thời sinh hạ một hài tử.
- Về sau bị Thạch quốc phát hiện, Trưởng công chúa bị trấn áp phía dưới Tế Tự Thần Sơn bên ngoài Hoàng thành Thạch quốc, tên thợ săn và hài tử bị xử tử, hiện tại xem ra hài tử năm đó vẫn còn sống sót, hơn nữa còn bái nhập Đạo môn, tu luyện bản lĩnh siêu tuyệt.
- Hoàng thúc ngài muốn nói, hắn chính là con của Trưởng công chúa, lần này quay về báo thù?
Hỏa Linh Nhi có chút sững sờ, không ngờ tên tiểu tặc kia có thân thế đáng thương như vậy.
Thụy vương thong thả nói:
- Không phải báo thù mà có lẽ là trở về cứu mẫu thân.
Cứu mẫu thân? Trong lòng Hỏa Linh Nhi có chút rung động, thì ra trong lòng tên tiểu tặc kia dồn nén áp lực nặng nề như vậy, vội vàng nói:
- Vậy hắn có thể thành công chứ?
Thụy vương bật cười nói:
- Làm sao có thể? Thạch hoàng là Siêu Phàm đại năng cao giai, còn sức mạnh của hắn chỉ là Siêu Phàm sơ giai, ngay cả một cái tay của Thạch hoàng cũng đỡ không nổi.
Trong lòng Hỏa Linh Nhi ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị gì, nói cách khác tên tiểu tặc kia vì cứu mẫu thân mà đi chịu chết sao?
Thụy vương nhìn Hỏa Linh Nhi một cái, nói:
- Đây là chuyện nhà của Thạch quốc, không liên quan gì đến chúng ta, chuyến này chúng ta đến chỉ vì chúc thọ Thạch hoàng, không thể gây thêm rắc rối.
Hỏa Linh Nhi nhẹ gật đầu đáp:
- Ta biết rồi!
Rồi tươi cười nói tiếp:
- Hoàng thúc, ta đi về trước.
Thụy vương nhẹ gật đầu, Hỏa Linh Nhi đứng dậy đi ra ngoài.
Hoàng đô Thạch quốc, chín đầu thần long khổng lồ như chống đỡ hoàng cung to lớn lơ lửng giữa không trung, hoàng cung không phân ngày đêm hào quang rực rỡ muôn vàn thụy khí, giống như Hành cung của Thần Vương.
Ngự hoa viên của Hoàng cung kéo dài mấy chục dặm, kỳ hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc, từng tiểu tinh linh to bằng ngón tay cái đang bay lượn trong hoa viên, trông coi những đóa hoa trong ngự hoa viên.
Thạch hoàng ngồi ngay ngắn trong một đình nghỉ mát ở ngự hoa viên, trước mặt bày ra một ấm trà, bên trong ấm trà như có quang mang rực rỡ ẩn hiện.
Bên ngoài đình nghỉ mát, Tứ lão của Thiên Khung Sơn cung kính quỳ.
Giọng Thạch hoàng uy nghiêm vang lên:
- Vậy mà các ngươi lại bại bởi một hài tử vừa đột phá.
Tứ lão Thiên Khung Sơn đều run rẩy cả người.