← Quay lại trang sách

Chương 562 Thạch Hoàng Vào Trận

Lão đại lưng còng vội vàng nói:

- Bệ hạ, chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng hắn thật sự rất mạnh, thể xác, tu vi, tốc độ tất cả đều vượt qua chúng ta rất nhiều.

Ba người còn lại cũng liên tục gật đầu, e ngại nhìn Thạch hoàng.

Thạch hoàng trầm ngâm một lát, tùy ý phất tay áo nói:

~ Lui ra đi!

- Vâng!

Trong lòng Tứ lão Thiên Khung Sơn buông lỏng, vội vàng cung kính lên tiếng, đứng dậy cuống quít bay ra bên ngoài.

Thạch hoàng tươi cười nói:

- Hoàng muội, vậy mà ngươi lại sinh được một hài tử giỏi! Hiện tại trẫm có chút không muốn giết hắn.

- Vậy bần đạo đánh cược với ngươi thì thế nào?

Một giọng nói vang lên trong không trung.

Thạch hoàng sững sờ, ánh mắt ngưng lại quát:

- Ai! Ra đây cho trẫm...

Khí tức tôn quý bá đạo duy ngã độc tôn cường đại từ trong cơ thể Thạch hoàng bất ngờ bộc phát, không gian trong ngự hoa viên nhộn nhạo lên như sóng nước, vô số tiểu tinh linh hoảng hốt thét lên, vù vù vù... Trốn vào trong từng đóa hoa, đóa hoa khép lại.

Thân ảnh Lý Bình An từ không trung xuất hiện, lơ lửng bên ngoài đình nghỉ mát.

Thạch hoàng chăm chú nhìn Lý Bình An nói:

- Đạo môn chi chủ...

Lý Bình An cười chắp tay thi lễ nói:

- Bần đạo Quán chủ Tam Thanh quan bái kiến Thạch hoàng...

Thạch hoàng nheo mắt, nói:

- Dám một mình đi vào hoàng cung của trẫm, ngươi không sợ chết?

Lý Bình An bước ra một bước, thân ảnh bỗng chốc xuất hiện ngay đối diện Thạch hoàng, ngồi trên ghế bất đắc dĩ nói:

- Đệ tử kia của ta nóng lòng cứu mẫu thân, bần đạo chỉ đành mạo hiểm đến một chuyến.

- Rất tốt, đỡ mất công trẫm đi tìm ngươi, ngươi đã tới rồi, đừng hòng đi.

Một cỗ khí tức cuồng bạo như sơn băng địa liệt, ầm vang áp sát về phía Lý Bình An.

Cả người Lý Bình An lập tức trở nên mờ đi, người đang ngồi ở đó, mắt có thể nhìn thấy, nhưng không sao cảm nhận được, giống như dung nhập vào giữa thiên địa.

Khí tức cuồng bạo của Thạch hoàng đâm vào trên thân Lý Bình An, như không có gì, không ngừng tan đi trong thiên địa.

Ánh mắt Thạch hoàng nhìn Lý Bình An lập tức thay đổi, sức mạnh vị Đạo môn chi chủ này còn mạnh hơn so với tưởng tượng rất nhiều lần, thâm bất khả trắc...

Thạch hoàng đột nhiên hỏi:

- Ngươi nói muốn đánh cược với trẫm, đánh cược cái gì?

Lý Bình An mỉm cười, lập tức thoát khỏi thiên địa, lại xuất hiện trong cảm giác của Thạch hoàng.

Thạch hoàng thâm kinh ngạc, đây là thủ đoạn gì?

Lý Bình An nói:

- Bần đạo chỉ muốn Bệ hạ cược xem vị đệ tử kia của ta có thể cứu mẫu thân thành công hay không thôi.

Thạch hoàng cười ha ha nói:

- Có trẫm ở đây sao hắn cứu được?

Lý Bình An nói:

- Bệ hạ không được xuất thủ, Siêu Phàm trung giai trở lên của Thạch quốc đều không thể ra tay.

Nụ cười của Thạch hoàng cứng ngắc ngay lập tức, sắc mặt không vui nói:

- Ngươi có chủ ý hay, nhưng dựa vào cái gì trẫm phải cược với ngươi?

- Bệ hạ không muốn biết tiền đặt cược sao?

Lý Bình An hỏi.

Thạch hoàng cười lạnh nói:

- Mặc kệ tiền đánh cược là gì, trẫm cũng sẽ không để một kẻ địch tuyệt thế thiên kiêu như vậy trưởng thành.

Giờ phút này chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng, chỉ cần một vương hầu Siêu Phàm trung giai xuất thủ là có thể tùy tiện tiêu diệt hắn, trẫm đã chiếm ưu thế tuyệt đối, vậy dựa vào cái gì trẫm còn phải cược với ngươi?

Lý Bình An duỗi tay ra, một phù trận hình tròn lưu chuyển trong lòng bàn tay, nói:

- Như thế này có đủ không?

Rồi tay xòe ra lên bầu trời, phù trận hình tròn đột nhiên bay ra, khuếch tán ra trên không, dung nhập thiên địa.

Trong chốc lát thiên địa thay đổi lớn, ngự hoa viên biến mất, hai người tiến vào trong một vùng núi, dãy núi sừng sững, sa mạc vô biên, bầu trời trắng xóa.

Lý Bình An đứng trên một sơn phong cao ngất, gió thổi tung bay đạo bào.

Thạch hoàng lơ lửng giữa không trung quét mắt nhìn quanh một lượt, cười khẩy nói:

- Nếu như ngươi chỉ có những thủ đoạn này, Bản hoàng đánh giá cao ngươi, cả ngươi và đệ tử ngươi đều ở lại đây đi...

Lý Bình An hất phất trần, bầu trời trắng xóa hiện lên hai đại nhật, một màu đen và một màu trắng.

Hắc bạch đại nhật xoay tròn trên trời, ẩn chứa khí tức chí âm chí dương huyền ảo.

Thạch hoàng nhíu mày một lát, lập tức mở ra Lĩnh vực thuộc về mình, một hư ảnh thế giới loạn thạch bao phủ Thạch hoàng bên trong, ngăn cách vạn pháp không xâm nhập được.

Giọng nói như có như không của Thạch hoàng từ trong Lĩnh vực truyền ra:

- Vẫn chưa đủ...

Lý Bình An cười nói:

- Vậy thế này thì sao!

- Ngao... Phía Đông dâng lên một màn trời màu xanh, bên trong màn trời vang lên tiếng rồng gầm chấn thiên, bên trong một thân ảnh Như Long thoắt ẩn thoắt hiện.

- Gầm gừ... Phía Tây dâng lên một màn trời canh kim, bên trong màn trời vang lên một tiếng hổ gầm, thân ảnh Bạch Hổ chiếm cứ bên trong.