← Quay lại trang sách

Chương 564 Lần Trước Là Hiểu Lâm

Thạch hoàng đứng dậy cười nói:

- Đạo Chủ đi thong thả, lần sau đến hãy đi đường chính.

Trong lòng Thạch hoàng, đánh cược này tất thắng, Đạo môn chắc chắn sẽ thuộc về Thạch quốc, cho nên thái độ đối với Lý Bình An lập tức hiền lành hẳn đi, chiêu hiền đãi sĩ là một kỹ năng hoàng đế nhất định phải nắm giữ, sau khi quy thuận mới chính là quân thần.

Thân ảnh Lý Bình An vặn vẹo, biến mất giữa không trung.

Nụ cười trên mặt Thạch hoàng chậm rãi biến mất, nghiêm trang nói:

- Người đâu!

Thân ảnh một lão thái giám lóe lên xuất hiện ngay trước mặt Thạch hoàng, cung kính quỳ nói:

- Bệ hạ, có lão nô.

Thạch hoàng nói:

- Truyền lệnh, Siêu Phàm trung kỳ trở lên không được xuất thủ với Thạch Hạo, từng nhóm Siêu Phàm sơ kỳ chặn giết Thạch Hạo, không được để hắn đến gần Hoàng thành.

Lão thái giám cung kính nói:

- Vâng!

Rồi chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, thân ảnh lấp lóe vài cái biến mất trong ngự hoa viên.

Thạch hoàng nhìn lên bầu trời, cười đầy tự tin tự nói:

- Đạo Chủ, ngươi thua chắc rồi!

Một thời gian sau, Thạch Hạo vừa chiến đấu vừa tiến lên, vết thương cũ chưa dứt lại thêm vết thương mới xuất hiện, bị Siêu Phàm của Thạch quốc ngăn chặn chặt chẽ.

"Ẩm.." Kim quang nổ bắn giữa không trung, một nhân ảnh từ trong kim quang bay ra, 'ầm ầm ầm trên lòng núi bị xuyên thủng ra một lỗ lớn.

Thạch Hạo cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao lơ lửng giữa không trung há mồm thở dốc, đầu tóc rối bời, trên đạo bào dính vết máu đen sì.

Nơi xa sáu con hỏa điểu kéo một đội xe dừng ở không trung, Hỏa Linh Nhi đứng trước đội xe, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Hoàng thúc, đây là trận thứ mấy hắn chiến đấu?

Thụy vương cảm thán nói:

- Trận thứ bảy, trận nào cũng thắng, người trẻ tuổi rất đáng sợ, thiên phú chiến đấu siêu tuyệt, nhưng hắn cũng không kiên trì được bao lâu nữa, hiện tại đã đến cực hạn của hắn rồi!

Đúng như lời Thụy vương nói, Thạch Hạo đã sắp đến cực hạn, mỗi lần chiến đấu đối thủ đều là cao thủ cảnh giới cao xa hơn mình, hơn nữa không chỉ có một, cho nên mỗi lần chiến đấu đều rất vất vả, dù cho Cửu Chuyển Huyền Công lấy chiến dưỡng chiến cũng không chịu nổi.

Thạch Hạo lảo đảo bay xuống bên dưới, lúc đáp xuống đỉnh núi chân đã mềm nhũn, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chống trên mặt đất.

Trên không trung, trong lòng Hỏa Linh Nhi run lên, lần đầu tiên gặp nhau vốn cho rằng hắn là tiểu tặc vô sỉ, sau đó hiểu được chuyện xưa của hắn sinh lòng thương hại, trên đường đi gặp hắn quật cường tiến lên, vì cứu mẫu thân ra sức chém giết, trong lòng khó tránh khỏi lưu giữ một thân ảnh cao ngạo.

Hỏa Linh Nhi run run môi dưới, thân ảnh khẽ động tung bay xuống dưới.

Thụy vương nhíu mày kêu lên:

- Linh Nhi...

Triệu công công cười ha ha:

- Vương gia, tiểu công chúa có chừng mực, có lẽ chỉ tò mò mà thôi.

Thân ảnh Thụy vương bỗng chốc biến mất, hòa vào không trung.

Trên ngọn núi, Thạch Hạo ngồi xếp bằng chữa thương trên một tảng đá, thiên địa linh khí hình thành một vòng xoáy bao bọc hắn trong đó.

Một thân ảnh màu đỏ từ không trung bay xuống, rơi vào bên người Thạch Hạo.

Thạch Hạo đột nhiên mở to mắt, linh khí xung quanh bỗng chốc tan đi, quay đầu nhìn Hỏa Linh Nhi, cười khổ nói:

- Cô nương, lần trước thật sự chỉ là hiểu lầm, ta thật sự không nhìn thấy gì cả.

Hỏa Linh Nhi hơi đỏ mặt, giận dữ kêu lên:

- Không được phép nói!

Thạch Hạo lập tức ngậm miệng, từ nhỏ đã lớn lên cùng hai sư tỷ, hiểu được sâu sắc rõ ràng một đạo lý, đó chính là hảo nam không cùng nữ đấu.

Hỏa Linh Nhi lao đến chộp lấy Thạch Hạo, thân ảnh Thạch Hạo loé lên biến mất khỏi tảng đá, lại xuất hiện cách đó ba thước, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, trên thân xuất hiện khí tức túc sát, giết chóc chiến đấu liên tục khiến đạo tâm hắn lúc này bị mê man, rất dễ rơi vào trạng thái bùng nổ chiến đấu, nhưng sau một khắc Thạch Hạo kiểm nén cảm xúc hung bạo trong lòng, khôi phục lại lý trí.

Hỏa Linh Nhi bĩu môi bất mãn nói:

- Chạy cái gì? Ta không đánh lại ngươi.

Thạch Hạo cười khổ nói:

- Cô nương, ngài muốn làm gì? Ta bồi thường cho ngài mười không gian nguyên khí được chứ?

Hỏa Linh Nhi khinh thường nói:

- Ta không thiếu không gian nguyên khí, ta muốn cứu ngươi.

Thạch Hạo nghi ngờ nói:

- Cứu ta?

Hỏa Linh Nhi nhẹ gật đầu, hạ giọng nói:

- Tiếp tục như vậy, ngươi sẽ chết.

Thạch Hạo lập tức nghiêm mặt nói:

- Đa tạ ý tốt của cô nương, nhưng ta nhất định phải đến Hoàng đô của Thạch quốc, nhất định phải cứu mẫu thân ta.

Hỏa Linh Nhi sốt ruột nói:

- Nhưng ngươi như thế này sẽ không đến được Hoàng đô, ngươi chắc chắn sẽ chết trên đường đến.

Thạch Hạo thở phào một hơi, ánh mắt sắc bén nói:

- Muốn giết ta, bọn hắn không làm được đâu.

- Sao ngươi lại cứng đầu như vậy.

Hỏa Linh Nhi tức giận.

Thạch Hạo cười gượng gạo nói:

- Đa tạ cô nương, nhưng ta tuyệt đối không lùi bước.