Chương 563 Đánh Cược Thành Lập
Kéc...
Phía Nam dâng lên một màn trời màu đỏ rực, bên trong màn trời phát ra tiếng hót trong trẻo, thân ảnh một con chu tước giang cánh chao lượn bên trong.
- Rống...
Phía Bắc dâng lên một màn nước, trong màn nước truyền ra một tiếng gầm rú trầm thấp như sấm rền, một con rùa đen ẩn hiện sau màn nước.
Theo bốn tiếng gầm rú vang lên, không gian đất đá khô cằn phát sinh thay đổi mạnh, đất đai trên dãy núi cỏ cây nhanh chóng sinh trưởng, từng dòng sông dâng trào chảy xuôi dòng giữa núi rừng, dưới lớp đất đai xuất hiện khoáng thạch, nham thạch nóng chảy, từ một thế giới đầy đất đá cằn cỗi biến thành một thế giới nhỏ nguyên mẫu.
Bốn đạo màn trời bốn phương thiên địa tan đi, bốn thân ảnh đội trời đạp đất hiện lên ở thiên chi tứ cực, Ất Mộc Thanh Long phương Đông, Canh Kim Bạch Hổ phương Tây, Ly Hỏa Chu Tước phương Nam, Quỳ Thủy Huyền Vũ phương Bắc.
Thiên Chi Tứ Linh hiện ra, thân uy hiển hách, vô cùng thiêng liêng, tứ linh thánh thú canh giữ thiên địa, tứ linh xuất hiện thiên địa khóa chặt.
Choang... Lĩnh vực của Thạch hoàng bỗng chốc vỡ vụn, Thạch hoàng lảo đảo trở về trong không gian trận pháp, không thể tin nổi nhìn hư ảnh Tứ thánh thú trên bầu trời, khiếp sợ nói:
- Đây là thứ gì? Sao Lĩnh vực của ta không mở được?
Lý Bình An bình thản cười nói:
- Đây là Thiên Chi Tứ Linh, thủ hộ giả thiên địa từ viễn cổ Hồng hoang thời kỳ, vậy đủ rồi chứ?
Con ngươi Thạch hoàng co rụt lại, viễn cổ Hồng Hoang, Thiên Chi Tứ Linh? Lồng ngực phập phồng kịch liệt, lai lịch Đạo môn này còn lớn hơn nhiều so với mình tưởng tượng!
Ánh mắt liếc nhìn tứ linh thánh thú, khí tức thần thánh tôn quý trên thân bọn hắn không thể giả được, nhìn thấy sâu trong nội tâm bọn hắn lập tức hiển hiện tên của bọn hắn, Ất Mộc Thanh Long phương Đông, Canh Kim Bạch Hổ phương Tây, Ly Hỏa Chu Tước phương Nam, Quỳ Thủy Huyền Vũ phương Bắc, tứ linh thánh thú thiên địa.
Lý Bình An cười hỏi:
- Thạch hoàng Bệ hạ, như thế đủ chưa?
Thạch hoàng lấy lại tỉnh thần, nhìn Lý Bình An im lặng một lúc, nói:
- Đạo Chủ, trước đó ngươi nói gì?
Lý Bình An nói:
- Bần đạo muốn đánh cược với Thạch hoàng Bệ hạ.
- Trẫm đồng ý, ngươi nói tiền đánh cược là cái gì đi!
Lý Bình An mỉm cười, hất phất trần, tứ linh thánh thú, hắc bạch đại nhật, sơn hà thổ địa tất cả đều hóa thành từng mảnh phù văn, nhạt dần rồi biến mất.
Hai người lại xuất hiện trong ngự hoa viên, nhưng không phải là trong đình nghỉ mát, mà lơ lửng trên không đình nghỉ mát.
Thạch hoàng chìa tay ra nói:
- Đạo Chủ, mời...
Hai người bay xuống bên dưới, đáp vào trong đình nghỉ mát, ngồi đối mặt nhau.
Lý Bình An nghiêm mặt nói:
- Chúng ta cược dưới tình huống không có Siêu Phàm trung giai xuất thủ, đệ tử kia của bần đạo có thể cứu mẫu thân thành công hay không.
Thạch hoàng nói:
- Nếu thành công thì thế nào? Mà không thành công thì thế nào?
Lý Bình An cười nói:
- Nếu thành công thì tất nhiên mẫu tử bọn hắn được đoàn viên, Thạch quốc không được viện bất cứ cớ gì nhắm vào mẫu tử họ.
Còn nếu thất bại...
Trầm ngâm một lát mới nói tiếp:
- Nếu thất bại, bần đạo sẽ tặng cho Thạch quốc một môn viễn cổ truyền thừa.
Trong mắt Thạch hoàng lóe lên tỉnh quang, nghiêm nghị nói:
- Bản hoàng phải thêm tiền đặt cược.
—Á..
Lý Bình An nghi ngờ nhìn Thạch hoàng.
Thạch hoàng kiên định nói:
- Nếu hắn có thể cứu mẫu thân hắn thành công, trẫm sẽ thừa nhận thân phận Hoàng thất Thạch quốc của hắn. Ngược lại, nếu hắn thất bại, Đạo môn ngươi phải nhập vào Thạch quốc ta, ngươi phải cung phụng Thạch quốc.
Lý Bình An lắc đầu bật cười nói:
- Thanh Thạch sẽ không để ý thân phận Hoàng thất.
- Nhưng hoàng muội kia của trẫm sẽ quan tẦm!
- Bệ hạ không cảm thấy tiền đặt cược này không ngang nhau sao?
Thạch hoàng lạnh lùng nghiêm trang nói:
- Ngươi có thể từ chối, trẫm sẽ hạ lệnh ngay lập tức, vương hầu toàn quốc đuổi giết Thạch Hạo, về phần ngươi, mặc dù chưa chắc trẫm là đối thủ của Đạo Chủ, nhưng ngươi muốn thắng được trẫm tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, đến lúc đó Thạch Hạo đã chết.
Lý Bình An cười nói:
- Xem ra Bệ hạ rất có lòng tin! Vậy bần đạo sẽ cược với Bệ hạ.
Thạch hoàng mỉm cười nói:
- Đạo Chủ, ngươi thua chắc rồi, phong ấn ở Tế Tự Thần Sơn là do trẫm đích thân hạ.
Lý Bình An cười nói:
- Vậy bần đạo rửa mắt mong chờ...
Trong lòng lại lẩm bẩm một câu:
- Hiện tại không phá nổi, không có nghĩa sau này không phá nổi, kéo dài mấy chục mấy trăm năm, xem Thạch Hạo có thể treo ngươi lên đánh hay không, dù sao cũng không quy định thời gian, cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần Thanh Thạch bất tử, bần đạo thắng chắc rồi!
Thạch hoàng nghi ngờ nhìn Lý Bình An, sao đột nhiên hắn lại cười bỉ ổi như vậy.
Lý Bình An đứng dậy chắp tay nói:
- Sự việc đã định, bần đạo cáo từ.