← Quay lại trang sách

Chương 572 Phạm Hiền Về Tây Vực

Lão thái giám tức đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu già, không phải lần đầu tiên? Hoàng thân quốc thích thì có thể ngang ngược vô lý như thế sao? Thân đệ đệ của Bệ hạ thì có thể không quan tâm thánh dụ của Bệ hạ? Sau khi tức giận, trút hết khó chịu trong lòng nghĩ lại, hình như đúng là Vũ Lăng Vương chống lại thánh chỉ như chuyện thường ngày.

Lão thái giám khom người nói:

- Bệ hạ truyền khẩu dụ, chuyện Thạch Hạo lần này liên quan đến một mưu đồ của Thạch quốc, Vũ Lăng Vương ngài tuyệt đối không thể làm loạn.

Ánh mắt Vũ Lăng Vương lấp lóe vài lần, khoát tay áo nói:

- Bản vương biết, ngươi đi đi!

- Lão nô cáo từ...

Lão thái giám bay lên tận trời.

Vũ Lăng Vương bước ra một bước, không gian vặn vẹo, bỗng chốc biết mất khỏi bên ngoài, xuất hiện bên trong một thông đạo tối tăm, đi bộ dọc theo thông đạo nhanh chóng đến trước một cửa hang, phía trước chính là thạch thất giam giữ Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa vừa thấy Vũ Lăng Vương, lập tức bay lơ lửng trước mặt Vũ Lăng Vương, kích động lo lắng:

- Ngũ đệ, hắn tới rồi sao?

Trong mắt rưng rưng nước mắt cảm động nói:

- Ta vừa vặn nghe thấy giọng nói hắn, hắn gọi ta là nương...

Vũ Lăng Vương nhẹ gật đầu nói:

- Không sai, là hắn tới, cùng ta giao thủ.

Thân thể Thạch Mặc lóe một cái, sắc mặt tái nhợt cầu xin nức nở nói:

- Ngũ đệ... Hoàng tỷ van xin ngươi, bỏ qua cho hắn được không, hắn là con của ta!

Thân thể Vũ Lăng Vương run run, áo bào rách nát bỗng nhiên phất phới, lộ ra từng vết máu được bao trùm dưới áo bào, bất ngờ thu hút sự chú ý của Thạch Mặc.

Vũ Lăng Vương nói:

- Đây là vết tích hắn và hai sư đệ của hắn để lại cho ta, bọn hắn thật sự rất mạnh, ta không thể bắt được, đã chạy trốn rồi.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Thạch Mặc hiện lên một tia hồng nhuận, thì thầm nói:

- Tốt, chạy trốn thì tốt, chạy trốn thì tốt.

Vũ Lăng Vương nhàn nhạt nói:

- Hắn sẽ còn quay lại, hắn nói muốn cứu ngươi ra khỏi núi.

Thạch Mặc lắc đầu liên tục đau lòng nói:

- Không cần, ta không cần hắn cứu, cứ để hắn đi, để hắn đi càng xa càng tốt, Ngũ đệ ngươi cứ để hắn đi.

Vũ Lăng Vương xoay người đi ra ngoài, lấp lóe mấy cái rồi biến mất ở cửa hang, bên trong sơn động quanh quẩn câu:

- Hắn sẽ không nghe ngươi!

Thạch Mặc chán nản ngồi bệt xuống mặt đất, thì thầm nói:

- Hạo Nhi, mẫu thân không cần ngươi cứu, rời khỏi nơi này, mau rời khỏi nơi này.

Một thời gian sau, ba người Thạch Hạo lại đến Tế Tự Thần Sơn vài lần, khởi xướng tấn công Thần Sơn, nhưng chỉ có thể lưu lại vết tích trên Thần Sơn, căn bản không thể hủy diệt Thần Sơn.

Khoảng thời gian này bọn hắn cũng gặp đoàn người Thái tử Thạch quốc vài lần, mỗi người đều là lão bài Siêu Phàm thâm niên mấy ngàn năm, thực lực gần như đạt đến cực hạn của Siêu Phàm sơ kỳ, mỗi lần đại chiến ba người Thạch Hạo đều vừa đánh vừa lui, có chút tranh chấp sẽ bị bắt lại.

Ngay lúc nhóm Thạch Hạo và Thạch quốc tranh chấp truy đuổi, có một người lặng lẽ xuyên qua Lôi Đình thiên tiệm đi đến Tây Vực.

Phía Tây bên ngoài Hoàng đô Đại Đường có một vùng núi tên là Tây Sơn, trong Tây Sơn có một tòa thần miếu trước kia là nơi tế bái các thế hệ tiên hoàng Khánh quốc, qua một trận chiến phong thần các thế hệ tiên hoàng Khánh quốc đều bị Lý Vân Hồng đưa lên Phong Thần bảng, hiện tại nơi này biến thành Thần từ Tam Hoàng Ngũ Đế.

Một người trẻ tuổi mặc y phục thư sinh đứng bên trong Thần từ trống rỗng, ngẩng đầu nhìn pho tượng Tam Hoàng Ngũ Đế khổng lồ, dưới mỗi pho tượng đều viết công tích của Tam Hoàng Ngũ Đế.

Ở giữa là một pho tượng Đế hoàng điêu nhân đuôi rồng, ánh mắt uy nghiêm chăm chú nhìn phía dưới.

Dưới pho tượng khắc giới thiệu: "Thiên Hoàng Phục Hi, sinh thời thần thánh chỉ đức, thống nhất bộ lạc nhân tộc, định ra chế độ gả cưới, sáng lập dòng họ, là vị cộng chủ đứng đầu nhân tộc...

Bên trái là pho tượng một lão giả, sắc mặt già nua mang theo nụ cười ôn hòa, sau lưng đeo một cái gùi, trông giống một lão nông hơn là Đại đế, bên dưới là dòng khắc giới thiệu: "Địa Hoàng Thần Nông, nhìn chim ngậm thức ăn mới tìm được ngũ cốc, nhân tộc bắt đầu có phương pháp gieo trồng ngũ cốc, đi bộ ngàn vạn dặm nếm thử bách thảo thế gian, nhân tộc mới bắt đầu có dược tể lì học...

Nhân hoàng Hiên Viên, Ngũ Đế Thiếu Hạo, Chuyên Húc, Đế Khốc, Nghiêu, Thuấn.

Phạm Hiền xem hết tất cả giới thiệu của Tam Hoàng Ngũ Đế, sắc mặt càng lúc càng kỳ lạ, Tam Hoàng Ngũ Đế? Trong trí nhớ của ta hoàn toàn không có! Thời kỳ viễn cổ vốn không có cái gì gọi là Tam Hoàng Ngũ Đế, khi đó cũng không có quốc gia, tông môn thống lĩnh cương vực, dân chúng cung phụng tông môn, tông môn che chở dân chúng, Đạo môn không phải là một tông môn lừa gạt chứ? Phạm Hiền thầm nghĩ trong lòng.