← Quay lại trang sách

Chương 571 Thái Tử Thạch Quốc

Một lát sau, sáu thân ảnh hiện lên giữa không trung, cầm đầu là một thanh niên mặc long bào tam trảo màu vàng nhạt, trên trán mơ hồ mang theo sự ngang ngược bá đạo.

Vũ Lăng Vương khom lưng cúi người thi lễ, nhàn nhạt hỏi:

- Thái tử điện hạ, ngài tới làm gì?

Thái tử không hề khách sáo nói:

- Hoàng thúc, tên tạp chủng Tây Vực kia đâu rồi?

Vũ Lăng Vương nhướng mày, nói:

- Hắn là đệ đệ ngươi!

Thái tử cười lạnh nói:

- Bản cung không có đệ đệ như vậy, huyết mạch đê tiện cũng xứng với Hoàng thất Thạch quốc ta? Hoàng thúc, người kia ở đâu?

Vũ Lăng Vương quét mắt một vòng xung quanh, lạnh lùng nói:

- Hắn chạy trốn rồi!

- Chạy trốn?

Thái tử hơi nhíu mày, nghi ngờ nhìn Vũ Lăng Vương nói:

- Hoàng thúc, ngài là Siêu Phàm trung giai, sao lại để một Siêu Phàm sơ kỳ chạy trốn khỏi tay ngài?

- Ngươi không tin?

Thái tử nói:

- Xin thứ cho chất nhi vô lễ, thực sự không thể nào tưởng tượng nổi một Siêu Phàm sơ kỳ có thể thoát khỏi trong tay Hoàng thúc ngài.

Vũ Lăng Vương chậm rãi nói:

- Siêu Phàm sơ kỳ? Hắn không phải Siêu Phàm sơ kỳ bình thường, không phải người Bệ hạ phái đi đều thương vong nặng nề sao? Đừng quên hắn từng khuất phục Thánh Địa Thiên Kiêu trong Hãn Hải bí cảnh, so với người cùng cảnh giới có thể xưng thiên tài vô địch tuyệt thế.

Sau khi nói xong, Vũ Lăng Vương lướt xuống bên dưới, biến mất giữa núi rừng.

Da mặt Thái tử bất giác run rẩy hai lần, tuyệt thế thiên tài?

Thạch quốc có một thiên tài là đủ rồi, nói:

- Các ngươi tin lời Hoàng thúc nói không?

Một lão giả lắc đầu nói:

- Không tin, Siêu Phàm sơ kỳ tuyệt đối không thể nào trốn thoát dưới tay Siêu Phàm trung kỳ.

Một vị tướng quân râu ria bên cạnh cười ha ha nói:

- Trong tay Vũ Lăng Vương có gì là không thể, không phải năm đó một hài tử cũng thoát khỏi tay Vũ Lăng Vương sao?

Khóe mắt những người còn lại đều nhảy lên, lời Nghiêm Tướng quân nói quá tru tâm, vậy khác nào nói Vũ Lăng Vương kháng chỉ bao che Thạch Hạo.

Thái tử nhẹ gật đầu, phi thân về phía loan giá, những người còn lại cũng đuổi theo.

Một đoàn người đáp xuống trước loan giá, trên mặt thái tử hiện lên nụ cười ấm áp, nói:

- Ta chính là Thái tử Thạch quốc thay mặt Phụ hoàng hoan nghênh sứ giả Hỏa Quốc.

Rồi khom lưng cúi người thi lễ.

Hỏa Linh Nhi Thụy vương cũng đáp lễ lại.

Thái tử bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Trước đại thọ của Phụ hoàng lại xảy ra sự việc rắc rối này, khiến quý khách chê cười rồi.

Thụy vương bình thản nói:

- Tiểu hài tử đùa giỡn mà thôi, với Thạch quốc mà nói sẽ dễ dàng dẹp yên.

Trong mắt Thái tử hiện ra ý cười, hắn cũng nghĩ như thế, chỉ là một tên tạp chủng đến từ Tây Vực, có thể lật ra sóng gió gì?

Hỏa Linh Nhi nhếch miệng, rõ ràng là Thạch quốc đang bắt nạt người khác mà? Tiểu tặc một lòng hiếu thảo muốn cứu mẫu thân, là chính nghĩa một phương.

Thái tử nhìn Hỏa Linh Nhi cười hỏi:

- Vị này chính là Linh Nhi công chúa?

Hỏa Linh Nhi nhíu mày, giòn giã đáp:

- Ngươi có thể gọi ta công chúa, cũng có thể gọi ta Linh công chúa, Linh Nhi là tên chỉ Phụ hoàng ta mới có thể kêu.

Thái tử lập tức áy náy nói:

- Là Bản cung thô lỗ.

- Linh công chúa, Thụy vương điện hạ, mời theo Bản cung khởi giá về Hoàng đô.

Thụy vương gật đầu nói:

- Làm phiền Thái tử điện hạ, công chúa ngài nên vào trong.

Hỏa Linh Nhi nhẹ gật đầu, quay người đi vào trong loan giá, Thụy vương Triệu công công ở bên ngoài nghênh tiếp đoàn Thái tử.

Chiêm chiếp... Vài tiếng kêu vang vọng mây xanh, loan giá bay về phía hoàng cung Thạch quốc.

Bên trong loan giá, Hỏa Linh Nhi ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía ba người Thạch Hạo bay đi, trong lòng âm thầm lo lắng, tự nói:

- Tiểu tặc, ngươi còn chưa cứu được mẫu thân, ta chưa tính sổ với ngươi, ngươi tuyệt đối đừng chết đấy!

Dưới chân núi Tế Tự Thần Sơn, Vũ Lăng Vương nhàn nhạt mở miệng nói:

- Theo thời gian dài như vậy, còn không ra?

Một lão thái giám có mái tóc trắng tuyết xuất hiện bên cạnh Vũ Lăng Vương, giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Vương gia, Bệ hạ có lệnh Siêu Phàm trung giai trở lên không được ra tay với Thạch Hạo.

Vũ Lăng Vương gật đầu nói:

- Bản vương biết!

Ánh mắt lão thái giám cứng lại nói:

- Vậy tại sao Vương gia lại xuất thủ?

Vũ Lăng Vương bình thản nói:

- Hắn hạ mệnh lệnh của hắn, ta dạy dỗ chất nhi của ta, có liên quan gì sao?

Lão thái giám cao giọng hơn vài phần, kêu lên:

- Vương gia, ngài làm vậy là chống lại thánh mệnh!

Vũ Lăng Vương khinh thường nói:

- Kêu la cái gì? Cũng không phải lần đầu tiên.