Chương 582 Vào Hoàng Cung
Hỏa Linh Nhi ủy khuất nói ra:
- Ta không vào, bản cung bị Thái Tử điện hạ hoài nghi mang theo ý đồ mà đến, bản cung trở về là xong.
Thái Tử chắp tay lên cao trịnh trọng cúi đầu, cười khổ nói:
- Đều là bản cung sai, bản cung sẽ bồi tội cho công chúa điện hạ, tặc nhân kia tâm ngoan thủ lạt trở mặt vô tình, ta cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của công chúa điện hạ mà thôi, xin công chúa điện hạ thông cảm.
Thụy vương mở miệng nói:
- Công chúa, không cần tùy hứng.
Thái Tử cảm kích nhìn thoáng qua Thụy vương, chìa tay ra nói:
- Công chúa điện hạ mời.
Hỏa Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, nhanh chân đi vào bên trong, Thụy vương, Triệu công công theo ở phía sau, cuối cùng là bốn tên lính nhấc lên theo hai cái rương lớn.
Một tiếng thông báo vang vọng trên không hoàng đô:
- Hỏa Quốc công chúa chúc Thạch hoàng đại thọ.
Thái Tử chậm rãi đứng lên, nụ cười trên mặt biến mất, sắc mặt nghiêm nghị.
Đông Trụ Quốc tướng quân đi đến bên người Thái Tử, nhịn không được nói:
- Điện hạ, cứ như vậy thả bọn họ tiến vào? Đám người Thạch Hạo rất có thể trốn bên trong cái rương kia.
Thái Tử nói:
- Nếu như tra xét mà không có, dẫn đến Hỏa Quốc công chúa rời đi, chúng ta sẽ khó ăn nói cùng bệ hạ và Hỏa Quốc, chỉ sợ giữa hai nước sẽ còn dẫn phát một trận đại chiến.
Đông Trụ Quốc tướng quân nhịn không được nói:
- Thế nhưng...
Thái Tử đã tươi cười với một vị khách khác, nghênh đón mời vào.
Sau khi rời khỏi ánh mắt của Thái Tử Thạch quốc, vẻ mặt phẫn nộ ủy khuất của Hỏa Linh Nhi liền thay đổi, cười hì hì đi về phía trước.
Bên trong hoàng cung ban công san sát, thanh tuyền nước chảy, cầu bạch ngọc, huy hoàng xa hoa cực điểm.
Đoàn người Hỏa Linh Nhi đi một hồi liền chệch hướng đại đạo, đi trên một con đường nhỏ lát đá xanh. Khi đến chỗ một cái bồn hoa tươi tốt, bốn cấm quân nhấc lên hộp từ từ mở ra, hai đạo nhân ảnh từ bên trong nhảy ra, chính là Ninh Khuyết cùng Bạch Hiểu Thuần, đồng thời bay ra còn có một con chim ưng, kim quang lóe lên chim ưng hóa thành dáng vẻ Thạch Hạo, rơi trên mặt đất.
Thạch Hạo thở dài trịnh trọng cúi đầu nói:
- Đa tạ công chúa điện hạ.
Ninh Khuyết cùng Bạch Hiểu Thuần cũng đều cúi đầu, sau đó hiếu kì nhìn Hỏa Linh Nhi nhiều vài lần.
Hỏa Linh Nhi khoát tay áo tùy ý nói:
- Muốn làm cái gì liền đi làm đi! Hi vọng ngươi có thể cứu được Thạch Mặc trưởng công chúa.
Thạch Hạo đứng dậy nhẹ gật đầu, trịnh trọng nói:
- Ta nhất định sẽ, hai vị sư đệ chúng ta đi!
Ba người chuyển hướng đi đến một hướng khác.
Hỏa Linh Nhi do dự một chút, nhịn không được kêu lên:
- Này! Tiểu tặc, ngươi đừng có chết đó, nợ giữa chúng ta vẫn còn chưa tính xong đâu!
Thạch Hạo quay đầu nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, bọn hắn không phát hiện được chúng ta.
Thân ảnh ba người bay lên, nhanh chóng biến mất giữa lầu các.
Thụy vương đi đến chỗ hai cái cái rương, tay phất một cái trên rương, trong rương lập tức xuất hiện một đống trân bảo, bịch một tiếng đem cái rương khép lại rồi nói:
- Công chúa, chúng ta đi thôi!
Hỏa Linh Nhi nhẹ gật đầu, lo lắng nhìn về hướng ba người Thạch Hạo rời đi, quay người đi về một hướng khác.
Ba người Thạch Hạo linh hoạt lẻn vào bên trong hoàng cung, bởi vì linh khí cùng nguyên khí khác biệt, dưới tình huống ba người thu liễm khí tức, không ai phát hiện trong hoàng cung đã lẫn vào ba vị khách không mời mà đến.
Bạch Hiểu Thuần thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo, cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Sư huynh, ngươi cùng vị công chúa kia là quan hệ như thế nào?
Thạch Hạo thuận miệng nói ra:
- Nên tính là bằng hữu đi!
Bạch Hiểu Thuần không hài lòng nói:
- Chỉ là bằng hữu sao? Nàng đáp ứng mạo hiểm giúp chúng ta tiến vào hoàng cung, đây cũng không phải việc mà bằng hữu bình thường có thể làm.
Ninh Khuyết bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
- Kỳ thật ta cũng rất tò mò.
Bạch Hiểu Thuần đưa tay thọc Thạch Hạo cười hì hì nói ra:
- Sư huynh, ngươi có phải dự định cùng nàng kết thành đạo lữ hay không?
Thạch Hạo nhíu mày nghiêm mặt nói:
- Đừng nói bậy.
Thấy Thạch Hạo không muốn nhiều lời, Ninh Khuyết lập tức dời chủ đề hỏi:
- Sư huynh, ngươi biết ngọc tỉ ở nơi nào sao?
Bạch Hiểu Thuần cũng nhìn về phía Thạch Hạo.
Thạch Hạo lắc đầu nói:
- Không biết!
Bạch Hiểu Thuần nói thầm:
- Cung điện này có ngàn vạn phòng, chẳng lẽ chúng ta phải tìm từng cái?
Thạch Hạo mắt lộ ra kiên định nói:
- Ngọc tỉ nhất định là do Thạch hoàng giữ, chúng ta chỉ cần tìm được Thạch hoàng, liền có thể tìm tới ngọc tỉ.
Ba người lại len lỏi một lát, tiến vào khu trung tâm của hoàng cung.