Chương 587 Đại Chiến Hoàng Cung Bắt Đầu
Thái Tử bay đến trước một bàn tiệc, cầm lấy một bầu rượu đổ một chút, bên trong nhỏ ra một giọt rượu, sắc mặt âm trầm nói:
- Đến cùng là ai?
Đại giáo chủ của Thánh Đường đi đến chỗ một thị vệ bị định trụ, đưa tay điểm một cái lên người đối phương, một đạo thánh quang nở rộ, thị vệ không nhúc nhích tí nào.
Đại giáo chủ của Thánh Đường nhíu mày nói:
- Loại nguyên kỹ này không phải là nguyên kỹ giam cầm bình thường, bản tọa chưa bao giờ thấy qua, trong lúc nhất thời cũng không giải được.
Ánh mắt Thái Tử hiện lên một đạo tinh quang, nói:
- Là đạo môn! Nhất định là đạo môn, bọn hắn tới đây vì ngọc tỉ.
Nói xong, thân ảnh lóe lên biến mất tại ngự hoa viên.
Các tướng lĩnh còn lại nhìn Thạch hoàng, Thạch hoàng chậm rãi nói:
- Siêu Phàm trung cấp không được xuất thủ Các cao thủ Siêu Phàm sơ kỳ nháy mắt biến mất tại ngự hoa viên.
Người của các đại thế lực đều nghi ngờ nhìn Thạch hoàng, hắn vẫn không cho cao thủ Siêu Phàm trung cấp ra tay, rốt cuộc là vì sao?
Trong Tử Vân điện trống rỗng, một con chim ưng đột nhiên xuất hiện hóa thành một luồng sáng lao thẳng về phía chính điện, kim quang trong không trung lóe lên chim ưng hóa thành Thạch Hạo, rơi xuống trước long án.
Thạch Hạo cầm lấy một cái hộp trên long án mở ra, một ngọc tỉ Cửu Long quấn quanh lấp lóe bên trong. Thạch Hạo mừng rỡ nói rồi xoay người chạy ra ngoài:
- Lấy được rồi!
Thạch Hạo cầm ngọc tỉ đẩy cửa điện ra, một đạo hàn quang chợt xuất hiện trước mắt, đồng tử hắn vô thức co rút lại, trong cơ thể nổi lên một đạo khí kim quang, một chưởng nghênh đón hàn quang.
Hàn quang chém lên tay Thạch Hạo phát ra tiếng vang, kim quang bảo hộ toàn thân lập tức tụ lại trong lòng bàn tay tạo thành một bàn tay lớn giống như tấm khiên kim quang, trên kim quang xuất hiện một thanh kiếm rung động không ngừng, một đầu khác nằm trong tay Thái tử Thạch quốc.
Thạch Hạo thầm thở dài trong lòng, xem ra muốn tới lặng lẽ đi lặng lẽ là không thể rồi. Trong mắt lóe lên kiên định, nhưng ai cũng đừng hòng ngăn ta cứu mẹ, ngọc tỉ trong tay kia thoắt cái biến mất thu vào trong túi Càn Khôn, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao hiện lên trong tay.
Thái tử Thạch quốc căm giận nhìn Thạch Hạo quát lên:
- Tiểu tạp chủng, vậy mà dám vào cung làm loạn, phá hỏng thọ yến của phụ hoàng ta, ngươi thật là to gan.
Thạch Hạo giễu cợt nói:
- Các ngươi dám giết phụ thân ta, giam giữ mẫu thân ta, các ngươi mới là to gan, hại ta cửa nát nhà tan còn muốn mừng thọ yến? Dứt khoát sửa thành tang yến đi!
Tay hắn dùng sức đẩy mạnh, Kim Quang phù chợt phóng ra kim quang.
Keng! Thanh Quang kiếm bắn ngược trở về, Thái tử ở trên không trung lảo đảo lui lại hai bước, trường kiếm trong tay chấn động vù vù. Thạch Hạo vung Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, một đao kim quang xẹt qua không trung.
Nguyên khí trên người Thái tử dâng lên, ánh mắt không dao động, kiếm như lưu quang lập tức nghênh tiếp.
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đánh lên trường kiếm, Thái tử nháy mắt bị một chém bay, trượt đi xa ngàn mét trên không trung.
Thạch Hạo xuất hiện trước mặt Thái tử, vẻ mặt vô cảm chém xuống một đao, Thái tử vội vàng nâng trường kiếm.
Một tiếng va chạm rung trời, Thái tử như thiên thạch rơi xuống, ầm một tiếng nên xuống một cung điện, cung điện sụp đổ, bụi mù mịt khắp nơi.
- To gan!
- Hỗn láo!
- Thạch Hạo, ngươi thật to gan!
Từng tiếng hét vang trong không trung, đồng thời nhiều thân ảnh hiện lên, mỗi người đều khí tức tựa biển.
Ninh Khuyết ở xa xa đang lo lắng đi tìm Bạch Hiểu Thuần đột nhiên khẽ biến sắc, quay đầu nhìn về phía Tử Vân điện, sư huynh bị phát hiện rồi, ngay lập tức hắn cũng không lo cho Bạch Hiểu Thuần nữa, thân như quỷ mị bay về hướng Thạch Hạo.
Thạch Hạo cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đứng trên không, lúc này không hề che giấu, khí tức trên người cuồn cuộn càn quét.
Thái tử vọt ra từ đống đổ nát của cung điện sụp đổ, xấu hổ giận dữ gào thét:
- Giết, giết hắn!
Năm Trụ quốc tướng quân ánh mắt ngưng lại, đồng thời đánh tới Thạch Hạo, nhớ lại nỗi khuất nhục khi bị ba người Thạch Hạo “ám toán” trong khoảng thời gian trước, trong mắt toát ra sát ý lạnh lẽo, nỗi nhục ngày đó hôm nay phải báo thù.
Năm ngọn thương phá không đồng thời đâm về phía Thạch Hạo.
- HừI Thạch Hạo loé lên kim quang hóa thành một con chim ưng nghênh đón năm ngọn thương đánh tới kia. Năm ngọn thương rung lên, thiên không bị phá ra một cái động lớn, chim ưng lập tức bị động đen hút lấy.
- Giết Năm Trụ quốc tướng quân đồng thời rống lớn, thương đâm về phía chim ưng. Chim ưng bỗng bay vào trong động đen rồi biến mất, sau đó không gian trước mặt bốn người vỡ ra, một con chim ưng vọt ra từ khe hở không gian, nháy mắt biến thành một cự nhân nhỏ cao mười mét, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao to lớn vung ra một kim quang.