Chương 592 Xông Ra Hoàng Cung
Mấy tiếng thét gào vang lên, trên bầu trời đồng thời rơi xuống mấy Nguyên kỹ đánh về phía Thạch Hạo Ninh Khuyết. Thạch Hạo Ninh Khuyết nháy mắt bay sang bên cạnh, Nguyên kỹ rơi xuống đất ầm một tiếng, mặt đất vỡ nát, đá vụn bắn ra, đại chiến lại bắt đầu.
Bên kia, bốn người Vương công công xa xa đã nhìn thấy Bạch Hiểu Thuần.
Bốn người? Sợ quá! Thật đáng sợ! Bạch Hiểu Thuần lập tức vung tay lên, thần thông hô phong hoán vũ, trời đất mây đen cuồn cuộn, cuồng phong nổi loạn, trong chốc lát mưa to như trút nước.
Trong mưa to, Vương công công tóc bạc trắng phất tay áo, hàn quang chằng chịt phá không, từng cây kim châm sắc bén phá xuyên màn mưa, phô thiên cái địa mà bắn về phía Bạch Hiểu Thuần.
Hai thống lĩnh Cấm quân cũng hét lên, ánh kiếm càn quét, cự phủ khai sơn mang theo uy thế cực kỳ kinh khủng đánh về phía Bạch Hiểu Thuần. Cung lệnh nữ quan Tiết cung lệnh cầm một đoản cung nhỏ gọn trong tay, kéo căng dây cung, bên trên tự động sinh ra ba trường tiễn nguyên khí, vù một tiếng ba trường tiễn phá không bay đi, giống như ba đạo lưu quang vút đi.
Bạch Hiểu Thuần hét lên thảm thiết:
- Giết người rồi! Giết người kìa! Sư huynh sư đệ cứu mạng mau!
Thân ảnh hắn lóe lên nháy mắt biến mất. Nguyên kỹ của Vương công công, Tiết cung lệnh đâm vào kiếm khí, cự phủ của hai vị thống lĩnh Cấm quân nổ ầm, biến không trung vặn vẹo thành một mảng hỗn độn.
Vẻ mặt bốn người đều ngưng lại, không gian chiến trường nơi này đã sớm hỗn loạn, hắn làm thế nào thuấn di rời đi được? Họ quay phắt đầu nhìn trên chiến trường, chỉ thấy trong một con suối tan hoang, một bóng người thập thò ló đầu ra, mặt lộ ra một nụ cười như tên trộm, may mắn bần đạo đã sớm chuẩn bị đường lui, tìm hiểu Ngũ Hành độn thuật!
Một bóng đen đột nhiên từ trên không đập xuống, đùng một tiếng rớt vào dòng suối nhỏ đổ nát làm tung tóe một cột nước đục.
Bạch Hiểu Thuần chợt bị nước xối ào ướt sũng, nụ cười tắt vụt.
Ngay sau đó lão giả thò đầu lên khỏi mặt nước, đột nhiên cảm giác có một bóng đen trên đỉnh đầu, bùm một tiếng, hai mắt lão giả trợn lên lần nữa chìm trong nước.
Bạch Hiểu Thuần cầm Cửu Xỉ Đinh Ba lèm bèm:
- Lại dám ức hiếp sư huynh ta, quả thực không để thiên hạ đệ nhị Bạch Hiểu Thuần ta vào mắt mà.
Rồi hắn xông ra từ trong nước hét to:
- Sư huynh sư đệ chớ sợ, xem Ngũ Hành đại độn của ta, Ất Mộc vô địch Thanh Long đại thế giới đỉnh thiên lập địa giáng lâm.
Mộc linh khí hội tụ trên bầu trời hóa thành Vô Biên Lạc Mộc rơi xuống, bao phủ tất cả mọi người trong cự mộc thông thiên.
Bạch Hiểu Thuần dương dương tự đắc đứng trong không trung nói:
- Quả nhiên vẫn là phải xem ta!
Vô Biên Lạc Mộc nổ tung hóa thành linh khí cuồn cuộn biến mất, từng bóng người hiên ngang xuất hiện trên thiên không. Vẻ mặt dương dương đắc ý của Bạch Hiểu Thuần nháy mắt đờ ra, hai mắt mở to, trời ạ, lợi hại như vậy sao?
Hai bóng người từ trong khu vực nổ bay ra đáp xuống bên cạnh Bạch Hiểu Thuần, chính là Thạch Hạo và Ninh Khuyết nhếch nhác. Thạch Hạo vươn tay ra nói ngay lập tức:
- Đan dược!
Ninh Khuyết cũng xòe tay ra không chút khách sáo, đan dược bổ sung pháp lực dự trữ đã sớm cạn kiệt trong cuộc chiến, các loại thần thông mạnh mẽ tiêu hao pháp lực quá nhanh.
Bạch Hiểu Thuần cũng không chần chừ đưa tay hất về phía hai người, trong lòng bàn tay hai người lập tức xuất hiện hai cái túi Càn Khôn. Thạch Hạo và Ninh Khuyết cầm túi Càn Khôn tiện tay luyện hóa, lấy ra hai bình ngọc bên trong, ngẩng đầu nuốt mười mấy viên đan dược, đan dược vào miệng hóa thành pháp lực cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể, tỉnh thần lập tức tỉnh táo.
- ĐI Thạch Hạo ra lệnh, ba người bay ra ngoài Hoàng cung.
Thái tử thét lên:
- Cản bọn chúng lại!
Trước cửa cung, bốn Thần Linh to lớn đồng thời ra tay, bốn cỗ thần hỏa hóa thành lửa cháy ngập trời tạo thành một bức tường hỏa diễm, phía sau Thần Linh là mấy vạn Cấm quân đồng thanh hét lên nâng trường thương trong tay, bên trên mỗi trường thương đều có một đạo nguyên khí phóng lên trời, mấy vạn nguyên khí ngưng tụ trên thiên không tạo thành một thạch thương khổng lồ màu vàng đất đâm về phía ba người Thạch Hạo.
Ánh mắt Thạch Hạo kiên định, bay lên trên không trung, trong ánh kim quang thân thể biến lớn, vung Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ra, thạch thương màu vàng khổng lồ đâm vào Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, đao quang kim sắc nghịch thiên bùng lên, trường thương màu đất ảm đạm lu mờ trước ánh đao kim sắc, liên tục sụp đổ, nổ tung thành hư vô.
Mấy vạn Cấm quân trước cửa cung mặt tái nhợt, hộc máu lảo đảo.
Bạch Hiểu Thuần quát:
- Ngũ Hành Đại Độn Hỏa Chi Độn, mở ra cho ta!
Tường lửa thần lực phía trước lập tức thoát khỏi sự khống chế của bốn Thần Linh, dạt qua hai bên trái phải tách ra một con đường. Ba người bay vụt ra.
- Chạy đi đâu!