Chương 591 Đan Thành, Lôi Động
Xòe tay ra, một miếng vàng hiện ra, hắn khẽ vò miếng vàng thành bột vàng, thổi bột vàng lên trên viên đan được màu đen, phủ lên đan dược. Bạch Hiểu Thuần sờ sờ cằm liếc mắt nhìn, hơi giống rồi, tiện tay thi triển một luồng chớp lóe phủ lên trên, đan dược màu đen lập tức trở thành vàng lóng lánh, tràn ngập tường hòa.
Bạch Hiểu Thuần nhìn đan dược vàng chóe, hài lòng gật đầu nói:
- Như vậy mới đúng nà!
Đột nhiên hắn lòng đầy hưng phấn kêu lên:
- Sư phụ, con luyện ra Tam Chuyển Kim Đan rồi! Huhuhu! Sư phụ người cuối cùng có thể thành tiên, đệ tử thật vui!
Ầm đùng! Một tiếng sấm rền vang trên thiên không.
Nụ cười trên mặt Bạch Hiểu Thuần đơ lại, cứng đờ nhìn lên bầu trời, trên trời mây đen vần vũ, sấm vang chớp giật, mây đen xoay tròn tạo thành một vòng xoáy, bên dưới vòng xoáy chính là khu vực dược điền. Trong lòng Bạch Hiểu Thuần liền nảy lên một suy nghĩ, tình huống này thật quen thuộc! Trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng mình vì luyện đan mà bị sét đánh hết lần này đến lần khác, nhưng mà chưa có lần nào lớn như vậy, này là muốn chết người đó!
Bạch Hiểu Thuần lập tức giật mình, đầu óc minh mẫn ngay, bần đạo làm cái gì mà tới đây? Lúc này cũng không đoái hoài tới liệu có bại lộ hay không, từ trong dược điền phóng vụt lên trời, sợ hãi hét lớn:
- Sư phụ, sư huynh cứu mạng! Lão thiên gia muốn giết con!
Trên chiến trường ven Hoàng cung, đám người Thạch Hạo cũng đều đã phát hiện biến hóa trên trời, mây đen nhanh chóng khuếch trương, phủ xuống cả Hoàng cung, tản ra gợn sóng khiến người khiếp đảm.
Aml Một đạo lôi trụ khổng lồ giáng xuống từ trên trời, đánh vào trong dược điền, dược điền nháy mắt bị lôi trụ chấn nát bốc hơi.
Bách tính từ bên dưới nhìn lên chỉ thấy từ trên trời giáng xuống sấm chớp khổng lồ, phía đông Hoàng cung ầm một phát bị lôi trụ đánh xuyên, Thần Long thiên trụ chống đỡ phía đông Hoàng cung xuất hiện vết nứt răng rắc, sau đó gãy nát, đá văng tứ tung, đầu rồng rơi xuống thiên trì to lớn bên dưới, cả thiên trì nổi lên sóng lớn, nước hồ trong veo trở nên đục ngầu trong chốc lát.
Cả Hoàng cung đều rung chuyển ba lần, các quý nhân cung nữ trốn đi đều sợ tái mặt, Thần Long thiên trụ đổ vỡ, đây là sắp trời sập sao?
Thạch hoàng và tất cả các khách mời ở trong đại điện, về mặt của tất cả mọi người cũng thay đổi, có người mặt lộ vẻ kinh hãi, một số thì chấn kinh, bọn hắn chỉ có hai ba người lại đại chiến bất bại với hơn hai mươi Siêu Phàm sơ kỳ của Thạch quốc, bây giờ ngay cả Thần Long thiên trụ cũng sụp đổ, trên đời này thật sự tồn tại Siêu Phàm sơ kỳ đáng sợ như vậy ư?
Vào lúc mà Thần Long thiên trụ sụp đổ, sắc mặt của Thạch hoàng đại biến đứng vụt dậy, vẻ mặt thay đổi mấy lần, lại tự kiểm chế rồi ngồi xuống, Hoàng cung không còn có thể xây dựng lại, chỉ cần Đạo môn quy thuận, hết thảy đều đáng giá.
Thạch Kiên trốn trong một góc nhìn hình chiếu không gian ở giữa đại điện, lặng lẽ rụt đầu lại, trong lòng than khóc, ôi huhu!
Con riêng thật lợi hại, con riêng quá là lợi hại, đánh sập Hoàng cung của Hoàng đại bá, Hoàng đại bá có vẻ rất tức giận, hắn có thể đã biết là ta giúp đỡ con riêng hay không đây? Huhuhu! Ta là bị lừa thôi! Ta thật đáng thương!
Trong đội ngũ Hạo Nhiên thư viện, Bạch Vũ Trần nhìn đại chiến trong hình chiếu giữa đại điện, trong lòng cảm thấy bùi ngùi, lần đầu tiên gặp bọn hắn, bọn hắn vẫn chỉ là trẻ con, Ninh Khuyết còn là đích thân ta gửi đi Đạo Môn, mới được vài năm bọn hắn đã trưởng thành đến mức đáng sợ như bây giờ, chỉ có ba người đã có thể đại náo Hoàng cung Thạch quốc!
Trên chiến trường, Thái tử Thạch quốc quay phắt đầu lại nhìn về phía đông, căm phẫn kêu lên:
- Đáng chết, các ngươi dám đánh gãy Thần Long thiên trụ!
Thạch Hạo và Ninh Khuyết đứng cùng nhau. Ninh Khuyết cười nói:
- Là nhị sư huynh đến!
Thạch Hạo thân hình đã thu nhỏ lại, thở hổn hển cáu kỉnh nói:
- Trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu ra! Còn không ra nữa chúng ta phải giết ra!
Ninh Khuyết không nói gì, dựa vào hai người muốn giết ra thật sự vô cùng khó.
Trên thân hai người dâng lên khí tức bàng bạc, khí tức ngút trời khuấy động gió mây trên thiên không như thể hai ngọn hải đăng đang thắp sáng trên Hoàng cung. Nơi xa cũng có một khí tức dâng lên, nhanh chóng đến gần.
Xa xa, Bạch Hiểu Thuần đang cưỡi Cửu Xỉ Đinh Ba bay nhanh về phía hai người Thạch Hạo, Cấm quân hiện ra chặn đường đều bị hắn vô tình đụng bay, từng người kêu thảm xoay vòng vòng như lưu tỉnh.
Mặt mày Thái tử xanh mét, nói đầy sát khí:
- Vương tổng quản, Phong thống lĩnh, Kim Tướng quân, Tiết cung lệnh, giết hắn.
- Vâng!
Bốn tiếng đáp vang lên. Bốn người đồng thời lao ra, một người là một lão thái giám tóc bạc trắng, hai người tướng quân mặc áo giáp, còn có một cung nữ trung niên.
- Chiến!
- Chiến!