← Quay lại trang sách

Chương 595 Trước Thần Sơn

Bạch Hiểu Thuần đang chạy trốn quay đầu nhìn Ninh Khuyết đang cầm xiềng xích câu hồn bay lơ lửng trên không trung với xung quanh là quỷ khí màu đen cuồn cuộn, giống như một con quỷ mang đến tử vong và ma quỷ.

Bạch Hiểu Thuần rụt cổ lại, sư đệ trở nên hung dữ quá, về sau phải bớt khiêu khích nó đi mới được. Sau đó hắn liếc mắt nhìn Thạch Hạo, một tiểu cự nhân đang đuổi giết năm Trụ quốc tướng quân, sư huynh cũng trở nên thật hung dữ.

Cột trụ thứ ba sụp đổ, toàn bộ hoàng cung nghiêng về phía tây ngã rầm rầm. Tất cả đồ vật linh tỉnh trong hoàng cung xoẹt một tiếng ngã về phía tây, khắp nơi đều là âm thanh va đập vỡ vụn Hoàn cảnh bên trong đại điện hoàng cung trở nên yên lặng, mọi người cùng nhìn lên hình chiếu không gian trên trời đang phóng to hình ảnh của ba đứa trẻ kia, bọn chúng vậy mà làm được tới tình trạng này!

Một quý tộc áo tím nhìn về phía Thạch Hoàng nghiêm nghị nói:

- Bệ hạ, không thể cho bọn chúng đánh nữa, nếu không hoàng cung sẽ rơi xuống.

Thạch Hoàng bình tĩnh mở miệng:

- Không sao cả!

Trung niên quý tộc nhíu mày nhìn Thạch Hoàng đây nghi ngờ, đến cùng thì bệ hạ đang suy nghĩ gì?

Bên trong hàng ngũ thánh đường, Đại giáo chủ chăm chú nhìn Ninh Khuyết, cảm giác quen thuộc này, trong lòng nghiêm nghị, chẳng lẽ hắn là Minh Vương chi tử? Có được suy đoán, nội tâm tối tăm dâng lên dự cảm mãnh liệt rằng hắn nhất định là Minh Vương chi tử.

Đại giáo chủ không nói suy đoán của mình ra, lúc này tình hình thay đổi liên tục, thái độ của Thạch Hoàng vẫn chưa rõ ràng nên vẫn là không cần làm rõ.

Vũ Lăng Vương chờ một chút rồi đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài.

Thạch Kiên núp ở góc tường nhìn Vũ Lãng Vương đứng lên, trong lòng rên rỉ:

- Huhu! Tiêu đời, tiêu đời, phụ vương cũng tức giận, con riêng đáng sợ quá từ rày về sau không chơi với nó nữa.

Thạch Hoàng nhíu mày nói:

- Vũ Lăng Vương, ngươi muốn làm gì?

- Ngăn cản bọn họ!

Vũ Lăng Vương đẩy cửa đại điện cất bước ra ngoài, thân ảnh nháy mắt biến mất.

Sắc mặt Thạch hoàng trở nên khó coi, bí mật truyền âm:

“Đạo Chủ, ngươi thấy đó, hắn cũng không nghe lệnh của bản hoàng"

Lý Bình An truyền âm thanh vào tai Thạch Hoàng:

“Hắn không ảnh hưởng đến đánh cược của chúng ta."

Thạch Hoàng âm thầm gật đầu khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

Trên Thần Long thiên trụ to lớn bên ngoài, Thạch Hạo dùng pháp tướng Thiên Địa Thần Thông biến thân ảnh to lên mười mét vung trường đao một cái đánh bay hai vị tướng quân trượt dài.

Thái tử lơ lửng giữa không trung nhìn xuống chiến trường, trong lòng gấp gáp, nếu tiếp tục như vậy sẽ thua cuộc mất, bèn thét to một tiếng:

- Tứ thần tướng dẫn tất cả cấm quân xuất chiến.

Trước cửa cung to lớn xuất hiện bốn hình ảnh thần linh khổng lồ cao giọng đáp:

- Vâng!

Dưới thiên trụ, Bạch Hiểu Thuần vừa chạy vừa lớn tiếng kêu:

- Sư đệ, bọn chúng có viện binh, nhanh cứu ta!

Ninh Khuyết không để ý Bạch Hiểu Thuần, điều tức trên không trung. Do chiến đấu liên tục lại vừa mới bộc phát nên thể xác và tỉnh thần hắn đều thấm mệt. Ninh Khuyết không lo lắng an nguy của Bạch Hiểu Thuần, nhị sư huynh sao có thể không thể ứng phó được năm tên Siêu Phàm trong thời kỳ toàn thịnh của mình được? Hắn chính là lười ra tay đến nỗi trốn được thì trốn.

Quác.

Thạch Hạo biến thành chim ưng, như một tia sáng nhanh chóng vọt tới Trung Trụ Quốc tướng quân.

Trung Trụ Quốc tướng quân ngã ngửa ra sau, kim quang xẹt qua hai gò má mát lạnh để lại cảm giác nhói nhói.

Trung Trụ Quốc tướng quân xoay người quỳ trên lưng Thạch Long, khi ngẩng đầu lên thì trên mặt xuất hiện mấy đường máu.

Bốn tướng quân còn lại đều có thương tích nhanh chóng tập trung bên người Trung Trụ Quốc tướng quân, há mồm thở dốc.

Chim ưng bay lên đầu Thạch Long, ánh sáng lóe lên biên thành Thạch Hạo đang cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đứng trên sừng rồng nhìn xuống ba người ở dưới, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

Thùng!

Thùng!

Thùng!

Tiếng trống nổi lên vang trời, mấy vạn cấm quân được chỉ huy bởi các tướng lĩnh, bốn thân ảnh thần linh lơ lửng trên cấm quân.

Vô số người tu luyện bên dưới bàn luận ầm ĩ.

- Vậy mà tứ thần tướng cùng cấm quân đều ra trận!

- Bọn họ rốt cuộc là ai? Vậy mà có thể chèn ép hoàng cung đến tình trạng này?

- Thật là đáng sợ! Hình ảnh Thần Long thiên trụ sụp đổ thật đáng sợ, thật chấn động!

- Ba thiên trụ đã gãy rồi, chả lẽ hôm nay hoàng cung Thạch Quốc phải rơi xuống sao?

Tất cả mọi người kính sợ nhìn đại chiến bên trong Thần Long thiên trụ, tâm tình run rẩy.

Trên chiến trường, Thạch Hạo quay đầu nhìn cấm quân cùng tứ đại thần linh. Mấy vạn cấm quân liên hợp lại rất mạnh, không thể khinh thường.

Ninh Khuyết đang điều tức cũng mở to mắt, ánh nhìn nghiêm nghị, xiềng xích trong tay rầm rầm rung động.

- Đủ rồi!

Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên giữa trời.

Vũ Lăng Vương hiện ra từ không trung, áo bào tím và tóc dài bay múa.

Thái tử kinh ngạc kêu:

- Hoàng thúc!

Thạch Hạo nhìn chăm chú, là hắn!

Là Vũ Lăng Vương!