← Quay lại trang sách

Chương 596 Vũ Lãng Vương Trợ Giúp

Siêu Phàm cao thủ của Thạch Quốc ai cũng dừng tay, đám người Vương công công đang theo đuổi Bạch Hiểu Thuần trên Thạch Long cũng dừng lại ngẩng đầu nhìn Vũ Lăng Vương.

Vũ Lăng Vương cúi đầu nhìn Thạch Hạo, chậm rãi nói:

- Ngươi tốt lắm! Các ngươi đi đi!

Thái tử kinh ngạc hô lên:

- Cái gì?

Hắn vô thức tiến lên một bước gầm lên:

- Hoàng thúc, ngài có biết mình đang nói gì không? Bọn chúng phá hoại hoàng cung, làm gãy Thần Long thiên trụ vậy mà ngài cho bọn chúng đi?

Vũ Lăng Vương nhàn nhạt nói:

- Tiếp tục đánh nữa hoàng cũng sẽ rơi nát.

Thái tử giận dữ nói:

- Dù hoàng cung rơi nát thì bản cung cũng phải chém chết bọn họ tại đây, nếu không mặt mũi Thạch Quốc để đâu?

Vũ Lăng Vương liếc mắt nhìn Thái tử lại nhìn Thạch Hạo nói:

- Còn chưa đi?

- ĐI Thạch Hạo hét lớn một tiếng bay ra ngoài, Ninh Khuyết và Bạch Hiểu Thuần lập tức chạy theo.

Siêu Phàm cao thủ Thạch Quốc nhìn nhau không biết có nên chặn lại không.

Thái tử đột nhiên giơ trường kiếm trong tay thét lớn:

- Tất cả mọi người nghe lệnh, bản cung lấy danh Thái tử Thạch Quốc ra lệnh cho các ngươi đuổi theo giết địch, một người cũng không tha.

Một luồng hơi thở Siêu Phàm thổi qua, mười tên Siêu Phàm cường giả phóng nhanh về phía ba người Thạch Hạo.

- Vâng!

Tất cả cấm quân cũng hét lớn, nguyên khí phóng lên tận trời, hình thành một cây thạch mâu to lớn giữa không trung.

Tứ thần linh hóa thành bốn đạo ánh sáng đánh về phía ba người Thạch Hạo.

Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết đều dậm chân quay người, ánh mắt sắc bén, trên thân toát ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.

- Hừ.

Vũ Lăng Vương hừ lạnh, trong tay lóe lên quang mang rồi hiện ra một dãy núi nhỏ như bàn tay quăng lên trời biến thành dãy núi hư ảnh cao vút chặn giữa mây trời.

Mười vị Siêu Phàm và bốn vị thần linh đánh vào dãy núi hư ảnh phát ra tiếng vang lớn nhưng tất cả đều bị dãy núi hư ảnh đánh ngược trở về.

Trường mâu do cấm quân hình thành đánh về phía ba người Thạch Hạo cũng đùng đoàng va chạm vào dãy núi hư ảnh tạo ra một trận bóp méo nhưng rồi cũng bị vỡ nát.

Thạch Hạo cả kinh kêu lên:

- Pháp bảo!

Đây là lần đầu bọn hắn thấy người tu luyện bên ngoài đạo quan sử dụng pháp bảo, vũ khí không thấy sát thương nhưng lực phòng ngự thì rất mạnh.

Sắc mặt Thái tử trở nên khó coi:

- Thạch Quốc Tổ Khí Trọng Loan Điệp Chướng!

Vũ Lăng Vương gật đầu lạnh lùng nói:

- Đừng tốn sức, các ngươi không phá được đâu.

Thạch Hạo liếc mắt nhìn chằm chằm Vũ Lăng Vương, trong lòng tràn đầy tự hỏi hắn muốn làm cái gì? Nhưng giờ không phải lúc truy đuổi vấn đề này đến cùng, hắn lập tức nói:

- Chúng ta đi!

Rồi quay người bay về phía Thần sơn, hai người Ninh Khuyết và Bạch Hiểu Thuần lập tức đuổi theo.

Thái tử phẫn nộ quát:

- Hoàng thúc, ngài muốn phản bội Thạch Quốc?

Vũ Lăng Vương nhíu mày không vui nhìn Thái tử.

Thanh âm to lớn của Thạch Hoàng truyền ra vang vọng:

- Tự thân bọn chúng chạy ra khỏi hoàng đô, việc này coi như thôi!

Thái tử sững sờ cúi đầu không cam tâm nói ra:

- Vâng!

Tứ thần linh ẩn mình vào hư không, bốn phía hoàng cung tỏa ra tường thụy vô biên.

Mấy vạn cấm quân ầm ầm lui vào bên trong hoàng cung cảnh giác canh giữ đề phòng có người thừa cơ làm loạn.

Vũ Lăng Vương vung tay lên, hư ảnh rung động một phát liền thu lại hóa thành dãy núi to cõ bàn tay bay về, hắn nắm dãy núi trong tay rồi bay theo hướng ba người Thạch Hạo.

Chỉ còn lại mười tên Siêu Phàm cao thủ chật vật bay đến bên cạnh Thái tử.

Vương công công khàn khàn nói:

- Thái tử điện hạ, chả lẽ bỏ qua bọn chúng như vậy sao?

Thái tử không vui nói:

- Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của phụ hoàng sao?

Vương công công vội vàng xoay người sợ hãi nói:

- Lão nô không dám!

Trụ Quốc tướng quân ở bên trong lau chút máu trên mặt, âm trầm hỏi:

- Thái tử điện hạ, bây giờ chúng ta làm gì?

Thái tử nhìn về phía Tế Tự Thần Sơn, ánh mắt ác liệt:

- Đuổi theo!

Lập tức dẫn đầu bay đi.

Những người còn lại vội vàng đuổi theo.

Bên trong hoàng cung đại điện, thân ảnh Thạch Hoàng vặn vẹo biến mất. Những người khác trong đại điện kinh ngạc, bệ hạ đi đâu?

Sau đó tiếp tục nhìn hình chiếu trên không, trong lòng mơ hồ xuất hiện một chút dự cảm, chẳng lẽ đứa bé năm đó thật sự muốn cứu trường công chúa sao?

Các Siêu Phàm cường giả của đại thế lực cũng vặn vẹo thân ảnh một chút liền biến mất. Hỏa Quốc Thụy Vương, Triệu công công và cả Hỏa Linh Nhi đều biến mất, hình chiếu từ xa làm sao có thể bằng xem tận mắt được.

Tuyết trắng bao phủ khắp nơi bên ngoài Thạch Quốc, Tế Tự Thần Sơn như thiên trụ trắng xóa đứng vững giữa thiên địa.

Trong khe hở không gian, Lý Bình An ngồi xếp bằng trên Thái Cực Đồ yên lặng nhìn chăm chú ra bên ngoài.