← Quay lại trang sách

Chương 599 Điên Cuồng

Trong khe hở không gian, Lý Bình An lắc đầu, chiến đấu thời gian dài ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn rất dễ rơi vào trạng thái cuồng bạo. Lại từ hứng khởi chuyển thành đau khổ tột cùng, chênh lệch này làm đạo tâm của hắn rung chuyển, khó giữ được bản tính.

Ầm!

Ánh sáng vàng lan khắp núi, gột rửa cả trời, một thân ảnh rớt ra từ ánh sáng.

- Sư huynh!

- Sư huynh!

Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần đạp chân bay lên sau lưng Thạch Hạo đặt tay lên vai ôm lấy hắn.

Sắc mặt Thạch Hạo ửng hồng, phụt! Phun ra một ngụm máu tươi, há mồm thở dốc nhìn chằm chằm Tế Tự Thần Sơn.

Trên núi nhỏ nơi xa, Hỏa Linh Nhi vô thức bước về phía trước, khẽ cắn môi xông ra.

Thụy Vương đưa tay muốn kéo lại, một cái tay tái nhợt khác khoát lên cổ tay Thụy Vương.

Triệu công công nhỏ giọng nói:

- Vương gia, chuyện của bọn nhỏ thì để tự chúng giải quyết.

Thụy Vương nhíu mày thu tay lại.

Triệu công công bình tĩnh đứng đó, mắt mang ý cười nhìn Hỏa Linh Nhi bay ra, hảo hài tử, ta chỉ có thể giúp ngươi thế này.

Trong khe hở không gian, Thạch Hoàng cười ha hả nói:

- Đạo Chủ, bản hoàng thắng rồi, khi nào ngươi chuyển Đạo môn đến Thạch Quốc?! Bản hoàng chuẩn bị cho ngươi chỗ đẹp để lập môn.

Lý Bình An bình thản nói:

- Chưa chắc!

- Ngươi cảm thấy hắn có thể lật ngược ván cờ sao?

Lý Bình An nói:

- Đại đạo năm mươi thiên diễn bốn chín, trời không tuyệt đường, vạn sự vạn vật đều có hy vọng sống, chúng ta cứ nhìn xem!

Thạch Hoàng nhíu mày, đại đạo năm mươi thiên diễn bốn chín, đây là thuyết pháp gì? Nghe rất thâm ảo!

Bên ngoài, Thạch Hạo vươn tay lấy một bình ngọc đổ ra mấy chục viên đan dược nuốt vào miệng. Đạp chân phóng về phía Tế Tự Thần Sơn.

Thạch Hạo kiên định nhìn chằm chằm Tế Tự Thần Sơn, giơ Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đang lưu chuyển kim quang hét lớn:

- Mở cho ta!

Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần nhìn nhau rồi cùng phóng về phía Tế Tự Thần Sơn. Ba người xuất ra toàn lực, kim sắc đao quang, xiềng xích đen nhánh, Cửu Xỉ Đinh Ba xanh lục, tất cả đánh ầm ầm lên Thần Sơn. Cự thạch trên Thần Sơn ầm ầm vỡ nát thành ba mảnh.

Phản lực to lớn đánh lại vào thân ba người làm họ đau đớn văng ngược ra giữa trời.

Một bàn tay trắng nõn khoác lên người Thạch Hạo, Thạch Hạo lập tức dừng lại.

Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết cùng bay ngược ra tận trăm mét mới dừng lại. Nhìn Hỏa Linh Nhi thanh tú động lòng người sau lưng Thạch Hạo, chúng ta cũng bị đánh bay ra! Tại sao không ai đỡ một chút?

Hỏa Linh Nhi đỡ Thạch Hạo đang thất hồn lạc phách xuống chân núi, Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết bay vụt xuống.

Thạch Hạo quỳ trên mặt đất, dập đầu đau lòng kêu:

- Mẫu thân! Hài nhi vô dụng, không thể cứu được người.

Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết im lặng đứng cạnh, trong lòng cũng buồn theo.

Bên trong Thần Sơn, Thạch Mặc công chúa yếu ớt ngã ra giữa phòng, lệ rơi đầy mặt thầm nói:

- Hài tử! Con của ta!

Vũ Lăng Vương ở xa thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không được sao?

Đáy mắt Vương công công lóe lên hận ý thấp giọng nói:

- Điện hạ, không thể thả bọn chúng đi nếu không về sau chúng sẽ là trở ngại lớn!

Thái tử khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

Dưới chân Thần Sơn, Hỏa Linh Nhi đứng cạnh Thạch Hạo bất mãn nói:

- Ngươi biết mình đang làm gì không? Thạch Hạo ta biết là người không sợ gian nguy, bình tĩnh chống địch, là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, ngươi bây giờ là thế nào?

Thach Hạo khó khăn nói:

- Ta... Ta cứu mẫu thân nhưng lại cứu không được! Ta vô dụng!

Là ta vô dụng!

Vừa nói vừa nện tay lên mặt đất, vẻ mặt đây phẫn nộ không cam lòng.

Hỏa Linh Nhi xoay người giữ chặt tay Thạch Hạo nói:

- Thần Sơn này được Thạch Quốc lịch đại tiên hoàng tế tự, vả lại còn có cấm chế của Thạch Hoàng, đừng nói là ngươi, dù hoàng thúc của ta với Triệu bá cùng nhau ra tay cũng không phá nổi Thần Sơn này.

Nàng quét mắt nhìn bên ngoài, nói:

- Hiện tại có rất nhiều người bên ngoài muốn ngươi chết, ngươi không thể lãng phí thời gian ở Thần Sơn này. Dẫn sư đệ của ngươi chạy đi, cố gắng tu luyện, sẽ có ngày ngươi thắng được Thạch Hoàng. Lúc đó quay lại cứu mẫu thân ngươi cũng không trễ.

Thạch Hạo quỳ trên mặt đất thở dốc, tay nắm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao mạnh đến nổi gân.

Hỏa Linh Nhi nhẹ nhàng nói:

- Thạch Hạo, ngươi tỉnh táo lại đi, nghĩ đến những người quan tâm ngươi, nghĩ đến những người ngươi thương!

- Người ta thương!

Thạch Hạo quỳ trên mặt đất nhắm mắt, trong đầu dần hiện lên hình ảnh từng người, sư phụ, mẫu thân, Thanh Tuyết sư tỷ, Thanh Vũ sư tỷ, Thanh Thuần sư đệ, Thanh Minh sư đệ, Bạch Vân sư đệ... Hình ảnh từng người ẩn hiện, cuối cùng là hình ảnh của Hỏa Linh Nhi. Theo sự xuất hiện của từng hình ảnh, ánh sáng trên đầu nhảy nhót kịch liệt rồi biến thành một con mắt vàng kim chìm vào trong trán.