Chương 598 Ngọc Tỷ Khai Sơn
Thái tử đứng ở xa run rẩy khóe mắt, là ngọc tỷ, đáng ghét! Hắn thật sự lấy được ngọc tỷ của Thạch Quốc ta.
Trên một đỉnh núi nhỏ, Hỏa Linh Nhi cười đắc ý, tiểu tặc lấy được ngọc tỷ thì có thể cứu mẫu thân rồi.
Thạch Hạo kích động lấy ngọc tỷ đang tỏa từng ánh hào quang ra để trên tay.
Thạch Hạo cầm ngọc tỷ ấn xuống trước mặt hét lớn:
~ Mỗ cửa cho ta! Ngọc tỷ ấn một tiếng bịch trên núi, hào quang chiếu sáng làm hiện ra chữ khắc dày đặc bên ngoài núi đến nổi dù cho tuyết lớn phủ đầy nhưng cũng không che lấp được.
Những người ở xa kinh ngạc kêu lên, chưa có ai thấy qua cấm chế trải đầy Tế Tự Thần Sơn như vậy.
Ninh Khuyết cùng Bạch Hiểu Thuần không nhịn được mỉm cười, mở được rồi, đại sư huynh sắp cứu được mẫu thân rồi.
Mặt mày Thạch Hạo vì kích động mà ửng hồng, nội tâm rung động. Mẫu thân! Mẫu thân sắp ra được rồi! Trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh tượng mẫu thân ôm mình, chơi với mình, một nhà vui vẻ hòa thuận.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn giã truyền vào tai Thạch Hạo.
Thạch Hạo đanh mặt, không tin nhìn vết nứt xuất hiện trên ngọc Két Khe nứt nhanh chóng lan rộng toàn bộ ngọc tỷ, rắc! Ngọc tỷ vỡ vụn hóa thành bột phấn bay phấp phới, phù văn trên núi nhạt dần.
- Không! Không được!
Thạch Hạo đau khổ hét to nắm đống bột phấn đang bay dần ấn loạn lên núi.
Trên không trung, Ninh Khuyết cùng Bạch Hiểu Thuần cũng không cười nữa.
Bên trong khe hở không gian, Lý Bình An nhíu mày nói:
- Ngọc tỷ giả?
Thạch Hoàng lắc đầu cười nhàn nhạt:
- Là thật, Thạch Quốc ngọc tỷ có hai cái, một cái chịu lực cho quốc gia, một cái là để xử lý chính vụ.
- Vậy cái này là?
- Chính là ngọc tỷ bản hoàng xử lý chính vụ, tất nhiên không thể mở được Thần Sơn. Vậy là Đạo Chủ ngươi thua rồi!
Thạch Hoàng đắc ý.
Lý Bình An hít một hơi, trong lòng tức đến nỗi muốn chửi bậy, cuối cùng cũng không phải là giả sao? Mấy lão tử sống ngàn năm người nào cũng chỉ còn tâm địa đen tối.
Ổ nơi xa Hỏa Linh Nhi đang cười cũng dừng lại, vẻ mặt trở nên không thể tin, giả? Vậy mà là giả? Nhìn bộ dáng đau khổ của Thạch Hạo nàng vô ý thức cắn môi dưới.
Dưới Tế Tự Thần Sơn, Thạch Hạo bỗng bay lên trời. Trong luồng sáng biến thành một tiểu cự nhân cao mười mét cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chém ầm ầm về phía Tế Tự Thần Sơn. Ánh đao vàng óng thông thiên triệt địa ầm ầm chém lên Thần Sơn phát ra tiếng động vang vọng kinh trời.
Tất cả đỉnh núi trong phạm vi ngàn dặm đều bắt đầu có tuyết lỗ ầm ầm lăn xuống trông rất dọa người.
Bên trong thạch thất của Tế Tự Thần Sơn cũng truyền ra tiếng động lớn.
- Con ta! Con của ta!
Trưởng công chúa Thạch Mặc cắn răng đứng lên thi triển đủ loại kỹ năng lên vách đá nhưng cũng không có gì thay đổi.
Bên ngoài, Thạch Hạo tức giận kêu to:
- Tại sao? Tại sao lại là giả! Ta không tin ta chém không nổi ngọn núi này.
Ma lực của tiểu cự nhân cuồng bạo thi triển giống như điên cuồng quay quanh Tế Tự Thần Sơn, từng ánh đao vàng óng được chém xuống ầm ầm lên núi để lại những vết đao.
Bạch Hiểu Thuần nhíu chặt mày:
- Sư đệ, sư huynh có vẻ không ổn.
Ninh Khuyết gật đầu kêu to:
- Sư huynh, ta đến giúp ngươi!
Thân ảnh hắn hóa thành một bóng đen phóng lên trời, một cửa đá đen xuất hiện trên bầu trời thả ra hàng ngàn vạn Câu Hồn tỏa liên ầm ầm đâm xuống Tế Tự Thần Sơn, cảnh tượng phi thường rung động.
Bạch Hiểu Thuần cũng kêu:
- Ta cũng đến! Ngũ Hành Đại Độn Kim Độn!
Linh lực vàng óng hội tụ trên không biến thành ngàn vạn trường kiếm vàng phá không hướng về phía Tế Tự Thần Sơn. Keng keng keng! Tiếng va chạm vang lên không ngớt, trường kiếm không ngừng bị bắn ngược ra.
Bạch Hiểu Thuần tức giận kêu:
- Ngũ Hành Đại Mộc Chi Độn!
Vô số dây leo từ chân núi tràn lên trên Thần Sơn cố sức sinh trưởng bên trong, qua một hồi tất cả dây leo đều tiêu biến thành ánh sáng xanh, Thần Sơn không một chút tổn hại.
Bạch Hiểu Thuần kỳ quái hét lên, khiêng Cửu Xỉ Đinh Ba phóng về phía Tế Tự Thần Sơn.
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết không ngừng công kích quanh Tế Tự Thần Sơn.
Ầm!
Tiếng va chạm ngút trời, uy lực khủng bố làm xung quanh Tế Tự Thần Sơn không ngừng vặn vẹo tạo ra từng đạo vết nứt không gian khắp bốn phía. Từ xa nhìn lại, Thần Sơn như chịu phải tận thế, trời đất gần như vỡ nát.
Mọi người đứng nhìn ở xa ai cũng há mồm hoảng sợ, thực lực này thật đáng sợ!
- Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin chém không được!
Thạch Hạo nổi giận gầm lên bay lên cao, tóc phấp phới, toàn thân cuồng bạo khí tức điên cuồng không giống một người tu đạo bình thản.
Thạch Hạo lao xuống từ không trung, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chĩa thẳng xuống núi, trên trán lấp lóe một vệt kim quang, áp lực mạnh mẽ đến nổi làm Ninh Khuyết và Bạch Hiểu Thuần lui về hai bên.