Chương 601 Mẹ Con Gặp Nhau
Đao quang chém lên Thần Sơn nổ ầm một tiếng rung trời, đất núi lung lay, đá rơi cuồn cuộn nổi lên, bụi mù càn quét thiên địa.
Trong vết nứt không gian, Thạch Hoàng đứng phắt dậy khó tin.
Hắn làm sao có thể làm được?
Những người ở nơi xa cũng đều hoảng sợ, tất cả đều lùi về phía sau.
Vũ Lăng Vương lộ vẻ kinh hãi, hắn thật sự làm được?
Mặt mày đoàn người Thái tử Thạch Quốc cứng đờ, làm sao có thể? Sao hắn có thể phá mở Thần Sơn? Hư ảnh sau lưng hắn đến cùng là cái giống gì vậy?
Bên trong bạch vân, động tác vuốt râu của Thánh Đường giáo chủ cứng đờ, mấy cọng râu bảo bối lập tức bị bứt rớt mà không nhận ra. Trong mắt hắn đầy rung động, một đao chém mở Thần Sơn, thánh tử làm được sao?
Thư viện Huy Dư tiên sinh cũng hít vào một ngụm khí lạnh, Đạo môn đệ tử khủng bố vậy sao? Còn đáng sợ hơn Thập Tam tiên sinh.
Trên đám mây, Bạch Hiểu Thuần hưng phấn kêu:
- Mở! Mở! Nhị Lang Thần Dương Tiễn ngầu quá!!
Những thế lực còn lại đều run sợ nhìn hư ảnh sau lưng Thạch Hạo, yên lặng ghi nhớ đại danh Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
Hư ảnh Nhị Lang Thần từ từ mờ dần, thiên nhãn trên trán Thạch Hạo dần khép lại hóa thành một đường thẳng giữa mi tâm. Cả người Thạch Hạo giật mình lấy lại tỉnh thần. Vừa nãy là sao? Nội tâm hư vô, giống như con rối tùy người điều khiển.
Thạch Hạo nhìn Thần Sơn ngập bụi, lập tức vứt bỏ nghi ngờ trong lòng, trở nên kích động toàn thân.
Ninh Khuyết ở xa nói:
- Sư huynh, xem huynh đấy.
Bạch Hiểu Thuần gật đầu, tiến lên một bước mở miệng nói:
- Thần thông hô phong hoán vũ!
Vùi Giữa trời nổi lên gió lốc quét đi hết bụi mù trả lại thanh minh cho thiên địa. Thần Sơn to lớn bị chia làm đôi, hai bên vách núi bóng loáng như gương, một nử tử thanh tú động lòng người đứng dưới chân núi nhìn Thạch Hạo bằng đôi mắt ướt lệ.
Thạch Hạo kích động nghẹn ngào kêu lên:
~ Nương!
Hắn bay nhanh về phía chân núi.
- Hạo nhi!
Trưởng công chú Thạch Mặc cũng kích động kêu rồi bay lên nghênh đón Thạch Hạo.
Hai người gặp nhau giữa không trung, kích động ôm chặt nhau.
Thiên địa như ngừng lại cho hai mẫu tử đã lâu chưa gặp đắm chìm trong tình thân.
Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết ở xa cũng cười, sư huynh cứu được mẫu thân rồi, tốt quá!
Bên trong khe hở không gian, Lý Bình An cười nói:
- Trời không tuyệt đường người, bần đạo thắng cuộc rồi.
Thạch Hoàng ngồi giữa hư không, sắc mặt trở nên khó coi. Vì trận cược này mà tùy ý bọn hắn đại náo hoàng cung, hoàng cung hư nát, Thần Long thiên trụ gãy hết ba cây, cả hoàng cung như muốn rơi rụng. Còn cấm quân thì tổn thất nặng nề, chúng thần văn võ trọng thương hơn mười người, ỷ rằng chúng không phá nổi Thần Sơn, Đạo môn sẽ quy thuận Thạch Quốc.
Bây giờ Thần Sơn bị chém, Thạch Mặc được cứu, hắn cũng thua cuộc. Thanh thế Đạo môn được vang danh, uy nghiêm Thạch Quốc thì thành rác rưởi.
Bên ngoài, Thạch Hạo cùng Thạch Mặc tách ra.
Thạch Mặc cầm tay Thạch Hạo nhìn hắn từ trên xuống dưới, mắt rưng rưng:
- Hài tử, hảo hài tử, cuối cùng nương cũng gặp con, mấy năm qua con khổ quá rồi.
Lúc này, tâm tình Thạch Hạo cuối cùng cũng khôi phục lại, dưới ánh mắt nóng rực của Thạch Mặc, hắn có chút xấu hổ gãi đầu nói:
- Không có, sư phụ với các sư huynh đệ chiếu cố ta rất nhiều, ta tốt lắm.
Giật mình phục hồi tỉnh thần, hắn quay người vẫy Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết lại:
- Mấy đứa lại đây!
Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết lập tức bay qua, Hỏa Linh Nhi do dự một chút, sắc mặt ửng đỏ rồi cũng bay qua.
Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cúi đầu, nói:
- Bần đạo Thanh Thuần (Thanh Minh) tham kiến bá mẫu!
Hỏa Linh Nhi do dự một chút, hai tay chắp thành hình ngọn lửa để ở trước ngực, xoay người thi lễ:
- Hỏa Linh Nhi tham kiến bá mẫu!
Thạch Mặc vội vàng nhấc tay:
- Miễn lễ, tất cả nhanh đứng lên.
Thạch Hạo kéo Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết lại đắc ý nói:
- Nương, bọn hắn là hai sư đệ của ta, lần này cũng nhờ bọn hắn trợ giúp ta mới có thể cứu ngươi ra.
Thạch Mặc cảm kích nói:
- Đa tạ, đa tạ các ngươi!
Bạch Hiểu Thuần cười ngây ngô nói:
- Bá mẫu không cần cám ơn, cảm tình của sư huynh đệ chúng ta rất tốt.
Ninh Khuyết cũng nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Chuyện của sư huynh cũng là chuyện của chúng ta.
Thạch Hạo vội vàng nói:
- Nương, ngươi chớ để ý, Thanh Minh chính là cái dạng này, tính tình hơi lãnh đạm, nhưng làm người rất tốt.
Thạch Mặc cười nói ra:
- Ừm! Nương biết.
Hai sư đệ nguyện ý mạo hiểm đến Thạch Quốc hỗ trợ nhi tử cứu mình thì chắc chắn là cảm tình rất tốt.
Thạch Hạo dẫn Hỏa Linh Nhi ra nói:
- Đây là Hỏa Linh Nhị, là bằng hữu ta quen được khi đến Thạch Quốc.
Thạch Mặc đánh giá Hỏa Linh Nhi, càng xem càng hài lòng, cười nói:
- Cô nương là người của Hỏa Quốc?