Chương 605 Trở Lại Tam Thanh Quan
Hai ngày sau, Thạch Mặc cùng Thạch Hạo rời khỏi hoàng đô, đi vào bên trong một thành trì.
Thạch Hạo hiếu kì hỏi:
- Nương, nơi này là nơi nào?
Trưởng công chúa ung dung nói:
- Nơi này là Vũ Di thành.
Thạch Hạo nghi hoặc hỏi:
- Chúng ta tới Vũ Di thành làm gì?
Thạch Mặc dừng một chút, nói:
- Nương dẫn ngươi đến gặp một người.
Thạch Mặc dẫn Thạch Hạo vào trong thành, bay người vào trong một trạch viện xa hoa được giấu ở hư không.
Trong đại trạch vô cùng xa hoa, có đền đài lầu các, có tiểu kiểu nước chảy.
Giờ phút này ở hậu hoa viên, một đám người đang chơi đùa.
Mười nữ tử diễm lệ ăn mặc hở hang đứng cạnh bồn hoa, vui cười nhìn bên đình.
Một nam tử trung niên khom người đứng trong đình, xoa xoa tay cười xấu xa nói:
- Đừng để ta bắt được nha! Bị bắt là sẽ he he he!
Một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn nũng nịu:
- Lão gia, he he he là cái gì?
Nam tử trung niên cười xấu xa nói:
- He he he, ngươi hiểu mà, không phải ngươi he he he suốt cả đêm qua sao!
- Lão gia, ngươi thật là xấu xa!
Nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn hờn dỗi kêu lên.
- Đúng đó lão gia, người ta chỉ có mỗi bộ y phục, ngươi lại xé nát mất, người ta liền không có y phục mặc đâu.
Bên cạnh một nữ tử ỏn à ỏn ẻn.
Nam tử trung niên cười xấu xa nói:
- Không có y phục mặc mới tốt!
Rồi hắn xoa xoa tay kêu lên:
- Ha ha! Đừng chạy, ta đến đây!
Mười nữ tử oa một tiếng, vui đùa ầm ĩ chạy tứ tán.
- Ha ha ha! Các ngươi trốn chỗ nào? Xem bản lão gia đại bổng phục ma.
Bên trên đại trạch, trưởng công chúa nhìn vị viên ngoại phú quý phía dưới vui đùa ầm ĩ, không thể hình dung ra hắn với người thợ săn thuần phác trong ký ức, cảm giác mất mát đau đớn xuất hiện.
Thạch Hạo ngẩng đầu nói:
- Nương, ngươi khóc!
Trưởng công chúa lau lau nước mắt.
Thạch Hạo nhìn chằm chằm người trung niên phía dưới kia hỏi:
- Nương, hắn là ai?
Trưởng công chúa yếu ớt nói:
- Một vị cố nhân, chúng ta đi thôi!
Thạch Hạo gật đầu, để mặc trưởng công chúa kéo hắn bay đi, lúc đi hắn quay đầu nhìn viên ngoại một chút.
Năm ngày sau đó, một chiếc Bích Ngọc phi chu bay ra từ Thạch quốc hoàng đô, trên có Lý Bình An sư đồ và trưởng công chúa Thạch Mặc.
Thạch Mặc nhìn Lý Bình An ngồi ở chủ vị, cảm kích nói:
- Đa tạ đạo trưởng thu lưu!
Lý Bình An cười nói:
- Đạo môn ta không chủ trương đoạn tình tuyệt dục, huống chỉ Thiên Luân chỉ tình chính là tình cảm vô tư thuần túy nhất thế giới, bần đạo không có lý do để làm kẻ ác.
Thạch Mặc có chút câu nệ hỏi:
- Không biết bên trong quý phái còn có người nào?
Lý Bình An nói:
- Còn có hai nữ đệ tử của bần đạo, các nàng đều rất dễ thân cận.
Thạch Hạo bên cạnh cũng hưng phấn nói:
- Đúng vậy, hai sư tỷ đều rất tốt.
Từ khi Thạch Mặc quyết định cùng bọn hắn quay lại Tây Vực, Thạch Hạo vẫn hưng phấn nhảy nhót như con khi.
Thạch Mặc nghi hoặc hỏi:
- Không còn ai khác sao? Tỉ như chưởng môn, trưởng lão môn phái ấy.
Lý Bình An lắc đầu nói:
- Không có, bên trong Tam Thanh quan chỉ có mấy người chúng ta.
Ố! Thạch Mặc khó tránh khỏi hơi kinh ngạc, vài ngày qua nàng cũng nghe ngóng chuyện của nhi tử nhà mình, trộm ngọc tỉ náo hoàng cung đoạn Thần Long thiên trụ phá núi cứu mẹ, mỗi một sự kiện đều rung động như vậy, ba sư huynh đệ đều là tuyệt thế thiên kiêu Siêu Phàm sơ kỳ, vốn cho rằng môn phái đã dạy ra nhiều thiên kiêu như vậy nhất định phải uy chấn một vực, không ngờ lại chỉ có sư đồ mấy người bọn hắn, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
Thạch Mặc kinh ngạc nhưng rồi lại nhẹ nhõm, vốn cho rằng nhi tử trở về sẽ bị tông môn trách phạt, nếu như chỉ có sư đồ mấy người bọn hắn thì không cần lo lắng.
Thạch Mặc nhìn về phía Lý Bình An nói:
- Đại nhân...
Lý Bình An ngắt lời:
- Cứ gọi ta là đạo trưởng đi!
- Đạo trưởng!
Thạch Mặc nghi hoặc thì thầm, trong mắt nghi hoặc, đây là xưng hô kiểu gì?
Lý Bình An nhìn về phía Thạch Hạo nói:
- Thanh Thạch, có thời gian hãy giới thiệu cho mẫu thân ngươi một chút về đạo môn.
Thạch Hạo liên tục gật đầu, cười ngượng ngùng nói:
- Vâng!
Năm ngày qua vẫn chỉ cùng mẫu thân ôn lại chuyện lúc nhỏ, cảm nhận tình mẫu tử đã lâu, đúng là chưa giới thiệu gì với mẹ về Đạo môn cả.
Thạch Mặc do dự hỏi:
- Đạo trưởng, ta đến tông phái các ngươi có thể giúp làm những việc gì?
Làm việc gì? Lý Bình An suy nghĩ một chút hỏi:
- Ngươi biết làm chuyện gì?
Thạch Mặc vội vàng nói:
- Người tu luyện chúng ta có tuổi thọ kéo dài, có đầy đủ thời gian để học tập, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, chế áo nấu cơm kinh thương quản lý, ta đều biết một chút.