← Quay lại trang sách

Chương 606 Hương Vị Gia Đình

Lý Bình An kinh ngạc nói:

- Ngươi biết nấu cơm?

- Lạ lắm sao? Người tu luyện chúng ta cũng có lúc cần đi ra ngoài lịch luyện, ăn cơm cũng phải tự mình giải quyết.

Thạch Mặc nói.

Lý Bình An cười nói:

- Vậy thì tốt, về sau cơm nước đạo quan liền giao cho ngươi.

Thạch Mặc cao hứng nói:

- Đa tạ đạo trưởng! Ta nhất định sẽ cố gắng làm tốt.

Mấy ngày sau, Bích Ngọc phi chu vượt ngang châu vực, xuyên qua rãnh trời Lôi Đình tiến vào Tây Vực.

Tiến vào Tây Vực, một lục đạo luân bàn đen nhánh quay phía dưới Bích Ngọc phi chu, lục đạo luân bàn xoay tròn, Bích Ngọc phi chu nháy mắt biến mất tại chỗ, sau một khắc xuất hiện trước Tam Thanh quan.

Nhóm Lý Bình An đi ra khỏi phi chu.

Bạch Hiểu Thuần hít sâu một hơi say mê nói:

- Là hương vị gia đình, đã về nhà rồi.

Hắn lập tức bay xuống dưới.

Mấy người Lý Bình An cũng tung bay mà xuống.

Đại môn đạo quan mở ra, Thanh Vũ đứng bên trong, kinh hỉ kêu lên:

- Sư phụ, các ngươi trở về rồi!

Lý Bình An gật đầu cười, đi vào trong, hỏi:

- Thời gian này đạo quan có xảy ra chuyện gì không?

Thanh Vũ lắc đầu nói:

- Không có!

Do dự một chút nàng lại nói:

- Chỉ là vài ngày trước có một người khách nhân, ăn vạ đạo quan không đi.

Lý Bình An nghi hoặc, khách nhân? Là ai! Rồi hắn cất bước vào trong.

Thạch Mặc đứng bên cạnh lặng lẽ đánh giá Thanh Vũ, vị này chính là sư tỷ mà Hạo nhi nói nhỉ! Nàng lại quét mắt một vòng cảnh vật chung quanh, vị trí tông môn thật u tĩnh, ai có thể ngờ ở một góc Tây Vực hẻo lánh còn có tông môn cường đại có thể danh chấn tứ phương chứ.

Mọi người đi theo Lý Bình An vào trong sân nhỏ, vừa đi vào đại môn đạo quan, mọi người lập tức cảm giác tâm thần bình thản, dường như có một luồng gió mát nhu hòa thổi qua nội tâm, quét sạch mọi lo nghĩ phiền não.

Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết đều chấn động trong lòng, trở nên kích động, chính là cảm giác này, cảm giác gia đình.

Lý Bình An liếc một vòng, nháy mắt liền thấy trên ghế nằm ngự dụng của mình dưới cây đào đang có một nữ tử mặc áo bào mẫu đơn đỏ nằm đó.

Lý Bình An vô thức thất thanh kêu lên:

- Dạ Vũ!

Người nằm trên ghế chính là nữ tử đáng sợ khủng bố không giống nhân gian hắn đã nhìn thấy tại Địa phủ, lúc trước thông qua Địa Phủ cảm ứng được khí tức của nàng, sâu không lường được ở U Minh thế giới.

Sau khi khiếp sợ, Lý Bình An lập tức bình tĩnh lại, bây giờ đang ở trong Tam Thanh quan sợ cái gì, đừng nói một tiểu nữ quỷ như nàng, ngay cả Minh vương tới bần đạo cũng có thể trấn áp.

Dạ Vũ mổ ra con mắt nhập nhèm, lười nhác ngồi dậy, ngáp một cái nói:

- Ngươi rốt cục đã về, tốc độ thật chậm!

Lý Bình An đi lên trước, cười khẽ nói:

- Dạ Vũ cư sĩ, sao ngài lại tới đây?

Dạ Vũ uể oải nói:

- Chán quá chứ sao! Trong nhà không có ai nói chuyện với ta, đành ra tìm ngươi chơi.

Thanh Vũ đi đến chỗ Dạ Vũ, kinh ngạc nói:

- Ngươi quen sư phụ ta thật nhỉ!

Dạ Vũ nhéo nhéo má Thanh Vũ, cười nói:

- Ta và sư phụ ngươi quen biết đã lâu.

Thanh Vũ lui lại một bước, tránh thoát ma trảo, bĩu môi bất mãn nhìn Dạ Vũ nói:

- Không được bóp mặt của ta.

Lý Bình An không còn gì để nói, quen biết đã lâu? Nói như chúng ta rất quen thuộc vậy, kỳ thật cũng chỉ mới gặp mặt lần thứ hai mà thôi!

Lý Bình An nói:

- Thanh Vũ, các ngươi dẫn Thạch Mặc cư sĩ đi khôn viện.

Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Thạch Mặc, nhẹ gật đầu, cười hì hì nói:

- Vâng ạ!

Lý Bình An bật cười nói:

- Đừng có nghịch đấy!

Thanh Vũ chạy chậm đến trước mặt Thạch Mặc, lôi kéo tay Thạch Mặc cười hì hì nói:

- Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp!

Thạch Mặc bật cười, vụng trộm nhìn Minh vương Dạ Vũ một chút, nếu như bình thường có người khen nàng xinh đẹp, nàng sẽ hào phóng nhận ngay, nhưng trước mặt nữ nhân này thì thật sự có hơi xấu hổ, nữ tử kia có khuôn mặt tuyệt mỹ, khí chất cao quý, một thân áo bào đỏ chẳng những không diễm tục ngược lại thêm mấy phần diễm lệ, bất luận nữ tử nào ở trước mặt nàng đều sẽ ảm đạm phai mờ, mình cũng không ngoại lệ Thạch Hạo mảy may không chú ý tới Thạch Mặc nghĩ gì, dương dương đắc ý nói:

- Đương nhiên rồi, đây là mẫu thân của ta đó.

Thanh Vũ kinh ngạc nói:

- Hóa ra đây chính là trưởng công chúa.

Nàng kéo tay Thạch Mặc, cười nói:

- Trưởng công chúa, ngươi đi cùng ta, ta dẫn ngươi đi tìm phòng.

Thạch Mặc nhẹ gật đầu, cười nói:

- Làm phiền ngươi.

Thanh Vũ cười nói:

- Không phiền! Ngươi là người nhà tiểu thạch đầu, cũng chính là người nhà của ta.