← Quay lại trang sách

Chương 607 Dạ Vũ Rời Đi

Rồi kéo Thạch Mặc về sau viện.

Thạch Hạo lập tức đi theo.

Ninh Khuyết nói:

- Sư phụ, chúng ta cũng trở về.

Lý Bình An nhẹ gật đầu nói:

- Đi đi!

Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cung kính cúi đầu chào Lý Bình An, cũng bước nhanh về sau viện, trong nháy mắt tiền viện chỉ còn lại Lý Bình An và Minh vương Dạ Vũ.

Lý Bình An đi đến dưới cây đào um tùm hỏi:

- Dạ Vũ cư sĩ, ngài đã tới bao lâu?

Dạ Vũ suy nghĩ một chút nói:

- Quên rồi, dù sao một ngày lại một ngày trôi qua, ta cũng lười ghi thời gian. À, lúc ta tới còn hạ một trận tuyết lớn, một mình ta đạp tuyết tiến lên giữa mênh mông núi rừng, đặc biệt đáng thương.

Rồi mắt làm ra một vẻ vô cùng đáng thương.

Lý Bình An không còn gì để nói, ta tin ngươi cái quỷ, ngươi một đại tu sĩ thế gian ít có sẽ đạp tuyết tiến lên? Còn đặc biệt đáng thương!

Dạ Vũ duỗi cái lưng mệt mỏi, thể hiện ra dáng người mỹ hảo, sau đó ngửa mặt nằm trên ghế, uể oải nói:

- Vẫn là chỗ của ngươi tốt, có người nói chuyện, có người ca hát, còn có thể thưởng thức mỹ cảnh hoa đào nở rộ mùa đông, cây đào này của ngươi còn có thể tươi tốt vậy giữa mùa đông thực sự là quá kỳ quái.

Lý Bình An nói:

- Cái này đều là do Tam Thanh đạo tổ chiếu cố.

Dạ Vũ nói thầm một tiếng: "Viễn cổ Hồng Hoang thánh nhân Tam Thanh đạo tổ? Có lẽ thế"

Lý Bình An nghi hoặc nói:

- Ngươi nói có người ca hát? Là ai? Đệ tử bần đạo sao?

Dạ Vũ đưa chân đá đá Bát Quái Tỏa Long tỉnh, bên trong Tỏa Long tỉnh lập tức vang lên tiếng ca hát khàn khàn u buồn của ma long:

- A! Ngươi đẹp, để ta mê say, ngươi quá đẹp, để ta trầm luân trong đêm tối...

Dạ Vũ nhắm mắt lại, say mê trong tiếng ca.

Hơ! Lý Bình An cạn lời, để ma long ca hát, uổng cho ngươi nghĩ ra được.

Một khúc hát xong, Dạ Vũ mở to mắt, tán thưởng nói:

- Vậy mà có thể nghĩ đến việc bắt một đầu long ca hát, ngươi biết chơi thật, hơn cả ta.

Lý Bình An lắc đầu liên tục nói:

- Không có, không phải như vậy, bần đạo bắt hắn là bởi vì hắn làm nhiều việc ác, làm hại một phương, tuyệt không có ý bắt hắn đến ca hát.

Dạ Vũ nhẹ gật đầu nói:

- Hiểu! Ta hiểu mà.

Lý Bình An không còn gì để nói, ngươi lại hiểu cái gì rồi? Lúc này hỏi:

- Dạ Vũ cư sĩ, ngươi chán quá tới chơi thật à?

Dạ Vũ gật đầu đương nhiên nói:

- Đúng vậy!

Lý Bình An xoay người thi lễ nói:

- Vậy cư sĩ ngươi cứ tự nhiên, bần đạo đi dâng hương cho Đạo Tổ.

Dạ Vũ ngáp một cái nói:

- Ngươi đi đi! Ta ngủ tiếp một lát, ăn cơm thì gọi ta.

Lý Bình An không còn gì để nói, làm sao cảm giác nàng giống chủ nhân nơi này hơn cả mình thế? Nhưng thôi cũng không thiếu bát cơm, đành cất bước đi đến đại điện.

Bên trong đại điện, Lý Bình An lấy ba cây hương dài nhóm lửa, dâng hương lên Tam Thanh đạo tổ, xếp bằng ở bồ đoàn, nhắm mắt trầm tư, trong đầu không minh, Vô Thiên vô địa, vô nhân vô ngã, thế gian hết thảy đều quy về hư vô, từng đường vân pháp tắc khắc ở thức hải.

Không biết trôi qua bao lâu, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Lý Bình An mở to mắt, quay đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Thanh Tuyết đang đứng ở trước cửa, cười nói:

- Sư phụ, ăn cơm tối.

Lý Bình An đứng dậy cười nói:

- Trời tối nhanh vậy sao.

Rồi hắn cất bước đi ra phía ngoài.

Hai người đi đến hậu viện liền thấy bên hồ nước náo nhiệt, trên mặt đất là một cái nồi lớn, trong nồi ùng ục ùng ục nước canh màu đỏ.

Thanh Vũ, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết, Thạch Mặc, Dạ Vũ đang vây quanh nồi, mỗi người đều thả vào trong nồi đồ mình thích ăn.

Lý Bình An đi qua, ngồi tại chỗ trống, cười nói:

- Chờ cái gì? Bắt đầu ăn thôi!

Bạch Hiểu Thuần, Thanh Vũ reo hò một tiếng, lập tức duỗi đũa vào trong nồi kẹp, nhưng còn có người nhanh hơn bọn họ một bước, một đôi đũa như thiểm điện vươn vào, kẹp lên một con đại tôm hùm.

Bạch Hiểu Thuần thương tâm kêu lên:

- AI Đại tôm hùm ta mang về từ Thạch quốc, đó là của ta.

Dạ Vũ miệt thị nhìn hắn một cái, nói:

- Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, ai cướp được chính là của người đó.

Thanh Vũ u oán nhìn Lý Bình An kẹp măng, cái kia là ta bỏ vào, mùa đông măng rất ít.

Hai người lập tức giành ăn.

Một trận ầm 1, hoan thanh tiếu ngữ, cơm tối kết thúc.

Dạ Vũ đứng dậy, duỗi lưng mệt mỏi nói:

- Ừm! Bữa cơm này rất dễ chịu, ta đi về trước.

Lý Bình An đứng dậy nói:

- Cư sĩ đi cẩn thận.

Dạ Vũ khoát tay áo, thân ảnh lóe lên biến mất không thấy gì nữa.

Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo ngồi trên cỏ, vừa ăn xong cơm tối nóng hổi, đều không muốn động đậy.

Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Lý Bình An nói:

- Sư phụ, ngươi kể cho chúng ta cố sự thời kỳ Hồng hoang đi!