← Quay lại trang sách

Chương 610 Xử Trí Phạm Hiển

Lý Bình An nhẹ gật đầu nói:

- Được đó! Còn bên Phạm Hiền nên xử trí như thế nào?

Ninh Khuyết nghiêm nghị nói:

- Phạm Hiền dám xông vào Địa Phủ, thả ra ngàn vạn lệ quỷ thứ nhất ngục, nhiễu loạn âm dương, tuyệt đối không thể nhẹ tha, ta dự định đuổi bắt Phạm Hiển mang về Địa Phủ chịu phạt.

Lý Bình An nhíu mày, hỏi:

- Ngươi tìm hắn bằng cách nào? Chẳng lẽ xông vào Hạo Nhiên thư viện sao?

Ninh Khuyết lắc đầu nói:

- Phạm Hiền không ở Hạo Nhiên thư viện.

- Sao ngươi biết?

Ninh Khuyết nỡ nụ cười nhàn nhạt nói:

- Sau khi đi ra Hãn Hải bí cảnh, ta đã từng cho hắn một Phi Hạc Truyền Âm phù, thông qua nó ta có thể tìm được vị trí của hắn, hiện tại hắn cũng không ở Đông Vực mà là ở phương nam.

Lý Bình An nhẹ gật đầu, duỗi tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một trương Long Hổ trấn chỉ, bên trên vẽ từng đạo phù văn, huyền ảo phi thường.

Lý Bình An nói:

- Cầm đi đi! Nếu có người ngăn cản không cho dẫn Phạm Hiền đi thì sử dụng nó là có thể trở về, lấy tự thân an nguy làm trọng.

Ninh Khuyết cung kính tiếp nhận cái chặn giấy, nói:

- Vâng!

Hắn trịnh trọng cúi đầu chào Lý Bình An:

- Đệ tử đi đây!

Rồi quay người đi ra ngoài, thân ảnh nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa chính.

Thạch Mặc từ hậu viện đi tới, cười nói:

- Đạo trưởng, ăn cơm!

Lý Bình An cười nói:

- Đến đây!

Rồi quay người về hậu viện.

- Đi ăn cơm đi!

Bạch Hiểu Thuần mừng rỡ kêu một tiếng, cất bước chạy.

Mọi người đi vào đại sảnh hậu viện, ngồi xuống trước bàn ăn.

Thạch Mặc nhìn lướt qua, nghi hoặc nói:

- Thanh Minh đạo trưởng đâu?

Lý Bình An nói:

- Không cần quản hắn, hắn có chuyện cần làm.

Thạch Hạo giải thích:

- Mẹ! Sư đệ ta đi xử lý sự tình Địa Phủ.

Sự tình Địa Phủ? Thạch Mặc nghiêm nghị, đó nhất định là đại sự, đêm qua nghe nhóm Thanh Tuyết Thanh Vũ giảng thuật, trong lòng Thạch Mặc Địa Phủ có địa vị cao vô cùng, có thể phán người chết thiện ác, có thể để linh hồn chuyển thế, thần thánh uy nghiêm biết bao.

Lý Bình An cầm lấy đũa nói:

- Chúng ta ăn đi!

Lý Bình An kẹp một thịt xào ớt xanh nếm thử, mắt sáng lên, ngon hơn mình nghĩ nhiều, trù nghệ ma luyện ngàn năm quả nhiên không phải Thanh Tuyết Thanh Vũ có thể so sánh.

Ăn xong điểm tâm, Lý Bình An chạy tới phía sau núi đông câu.

Thạch Hạo dẫng theo Thạch Mặc chạy vào núi, thưởng thức thiên nhiên mỹ cảnh, thuận tiện cũng trở về Thạch thôn một chuyến.

Bạch Hiểu Thuần chạy đến khu vực luyện đan rách nát của mình, bắt đầu suy nghĩ đan dược mới, hiện tại muốn nghiên cứu đan dược gì đây? Nếu không luyện chế cho sư phụ giảm béo đan?

Cảm giác sư phụ mập lên rồi! Hạ quyết tâm, Bạch Hiểu Thuần lập tức động thủ.

Sư đồ mấy người hưởng thụ hưu nhàn, đây mới là khí thế tu tiên giả chính xác, tu tiên không phải rất hưu nhàn à? Chém chém giết giết bẩn thỉu mệt nhọc bớt làm cho thỏa đáng, coi như muốn làm cũng có thể ném cho đồ đệ mà! Tỉ như người nào đó đang bay đi Nam Vực chẳng hạn.

Ngay trong lúc Lý Bình An sư đồ nghỉ ngơi, chuyện Thạch Hạo đại náo Thạch quốc hoàng cung, phá núi cứu mẹ đã lan truyền ra khắp bốn vực, còn chấn động hơn cả Hãn Hải bí cảnh trước đó, đối với các đại thế lực mà nói Hãn Hải bí cảnh chỉ là nơi chốn đội trẻ tuổi lịch luyện, có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là ngũ giai mà thôi.

Nhưng bây giờ ba sư huynh đệ Thạch Hạo đánh khắp Thạch quốc Siêu Phàm sơ giai không có địch thủ, đại náo Thạch quốc hoàng cung phá núi cứu mẹ, thể hiện phong thái vô địch khiến bọn hắn không thể không coi trọng Đạo giáo thần bí này, thế lực khắp nơi tìm hiểu tin tức Đạo giáo nhưng thông tin có thể tìm được rất ít.

Từng tổ chức làm sinh ý tình báo lập tức nắm lấy cơ hội, bắt đầu xuyên qua Lôi Đình rãnh trời tiến vào Tây Vực, cẩn thận tìm hiểu tin tức đạo môn, sau đó bán đi với giá cao, tin tức cũng nhanh chóng lưu truyền ở ba vực khác, Tam Thanh đạo tổ, Hồng Hoang truyền thừa, Phong Thần chỉ chiến, Địa Phủ tồn tại, mỗi một tin tức đều khiến ngoại giới kinh hô.

Đặc biệt là Địa Phủ càng thay đổi tam quan bọn họ, tử vong không phải kết thúc mà còn phải chịu trách nhiệm vì thiện ác lúc còn sống, linh hồn có thể chuyển thế sống thêm, sao có thể?

Bên trong một tửu lâu Nam Vực Đại Minh quốc, Phạm Hiền ngồi cạnh cửa sổ tự rót tự uống.

Mấy bàn bên truyền đến tiếng nói chuyện.

Một thanh y nam tử, hưng phấn nói:

- Các ngươi nghe nói gì chưa? Đạo môn là tông môn Hồng Hoang truyền thừa xuống.

Một lão giả cảm khái nói:

- Trước kia chúng ta chỉ biết thượng cổ đoạn tuyệt, hiện tại chúng ta biết thời kỳ đó không là thượng cổ mà là Hồng hoang.