Chương 620 Động Tác Của Thư Viện
Minh vương Dạ Vũ tò mò nhìn phi hạc màu vàng kim hỏi:
- Đây là cái gì?
Lý Bình An tùy ý trả lời:
- Phi Hạc Truyền Âm phù! Phương pháp truyền âm của Đạo môn.
Lý Bình An vung tay lên, tiểu hạc màu vàng kim hóa thành điểm sáng rồi tiêu tán.
Lý Bình An từ trên ghế nằm đứng lên, ngón tay búng một cái một viên châu bắn ra, tại không trung phịch một tiếng nổ tung hóa thành một cỗ lưu quang bao phủ không gian, không gian một trận vặn vẹo, thân ảnh hư ảo của Triệu Hân Duyệt hiển hiện.
Triệu Hân Duyệt xoay người thi lễ nói:
- Tham kiến quan chủ!
Lý Bình An đáp lễ lại, bất đắc dĩ cười nói:
- Thập Nhị tiên sinh là đến hưng sư vấn tội!
Triệu Hân Duyệt quét mắt qua Minh vương đang nằm trên ghế bên cạnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nàng là ai? Sau đó nghiêm mặt chắp tay nói:
~ Ta là thay Phạm Hiền đến nói xin lỗi, xin quan chủ tha thứ cho hắn trẻ người non dạ!
Trẻ người non dạ? Trong lòng Lý Bình An cảm thấy một trận cổ quái, lời này không phải hình dung tiểu hài tử sao? Nhưng là nghĩ đến bọn hắn động một tí hàng trăm hàng ngàn năm tuổi thọ, Phạm Hiền xác thật còn nhỏ tuổi.
Lý Bình An lắc đầu nói:
- Như Phạm Hiền chỉ là đắc tội ta, bần đạo tự nhiên sẽ không so đo cùng hắn. Nhưng Địa Phủ là nơi nào, ta nghĩ Thập Nhị tiên sinh hẳn là biết được.
Triệu Hân Duyệt buông tay gật đầu nặng nề nói:
- Địa Phủ là nơi âm dương giao hòa.
Lý Bình An nói:
- Không sai! Không có Địa Phủ, thì âm dương hỗn loạn, nhân quỷ hỗn hợp, yêu ma quỷ quái hoành hành.
Địa Phủ đã tồn, thì âm dương tách rời, nhân quỷ có thứ tự, thiện ác được báo, nhân quả làm rõ.
Địa Phủ có thể nói là nơi vô cùng trọng yếu trong thiên địa này, Phạm Hiền cả gan làm loạn Địa Phủ, nếu không nghiêm trị thì sao có thể cảnh cáo hậu nhân, nếu uy nghiêm Địa Phủ mất sạch, thì sao quản lý được âm dương?
Triệu Hân Duyệt gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy bất mãn với Phạm Hiền.
Lý Bình An tiếp tục nói:
- Phạm Hiền lần này đánh vào tầng thứ nhất của địa ngục, làm ngàn vạn oan hồn ác quỷ tràn bên trong vào nhân gian, nếu không phải có Thành Hoàng trấn áp, nhân gian chắc chắn sẽ gặp đại họa, trẻ người non dạ tùy ý làm bậy, nếu không tiến hành quản thúc, về sau thế gian lại nhiều thêm một ma đầu.
Đối với Đạo môn chúng ta mà nói, hết thảy tu hành đều lấy tâm làm chủ, pháp không đủ có thể tu, nhưng nếu là tâm bất chính, quãng đời coi như hủy hết, đạo lý này hẳn là cũng áp dụng với các ngươi.
Triệu Hân Duyệt thở phào một hơi, nói:
- Ta hiểu được, lần này quả thật là lỗi của Phạm Hiền, quan chủ xử phạt cũng là phải, chỉ là hắn dù sao cũng là đệ tử của phu tử, các sư huynh sư tỷ kia của ta chỉ sợ sẽ không bỏ qua.
Lý Bình An lạnh nhạt nói:
- Bọn hắn nếu là không cam lòng, đều có thể đến Tam Thanh quan tìm ta, bần đạo cùng bọn hắn luận đạo một phen.
Triệu Hân Duyệt gật đầu, thân ảnh hư ảo vặn vẹo một chút rồi biến mất.
Lý Bình An cau mày ngồi trở lại vào ghế.
Dạ Vũ nhìn về phía Lý Bình An, lười biếng nói:
- Đừng sợ, đám người Hạo Nhiên thư viện kia dám đến, tỷ tỷ giúp ngươi đánh bọn hắn, đem bọn hắn đánh chạy trối chết.
Lý Bình An lấy lại tinh thần, vuốt cằm nói:
- Ta không có sợ! Ta chỉ là đang nghĩ, nếu đám người Hạo Nhiên thư viện đến thì đem bọn hắn trấn áp ở đâu!
Dạ Vũ trợn mắt, không cao hứng nói:
- Không nên coi thường phu tử, lão đầu kia rất âm hiểm!
Dạ Vũ đưa chân đá Bát Quái Tỏa Long tỉnh một cái uể oải nói:
- Đổi bài khác đi!
Bên trong Tỏa Long tỉnh lập tức liền truyền ra tiếng ca khàn khàn của ma long:
Tự tìm đạo hướng về phía trước tìm Người tự do đường vắng Nước cùng núi đi bao nhiêu chưa đi đếm Ngàn đầu đạo Đều đạo về nhà hương đường Đạo nhân từng đạo thần đạo tự cầu nhân gian đạo Yêu cũng tốt ma cũng tốt đều nói tốt nhất Thiếu niên giận thiên địa quỷ khóc thần hào Đại địa ngày cũ giang sơn làm sao lại biến huyết hải cuồn cuộn Cố hương đường làm sao đều là không đường về...
Dạ Vũ híp mắt hỏi:
- Đạo? Đây là ngươi dạy?
Lý Bình An gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ma long hát đi hát lại cũng chỉ mấy bài, ta liền dạy nó thêm mấy khúc.
Dạ Vũ nhẹ giọng ngâm nga:
- Đạo nhân từng đạo thần đạo tự cầu nhân gian đạo yêu cũng tốt ma cũng tốt đều nói tốt nhất...
Bên trong Hạo Nhiên thư viện, Triệu Hân Duyệt đi ra từ một sân nhỏ thanh u, cầm một quyển sách đi ra phía ngoài, xuyên qua phồn hoa như gấm, tiểu kiều lưu thủy, đi đến một chỗ trước thác nước.