Chương 632 Trận Chiến Tam Thanh Quan
Thạch Hạo nhếch miệng cười nói:
- Không cần, Siêu Phàm trung cấp cũng không phải chưa đánh qua! Vừa nãy chỉ là bị đánh lén mà thôi.
Sau đó đẩy tay Thạch Mặc, phóng lên trời cùng Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết đứng ở phía trước.
Không gian vặn vẹo, ba thân ảnh có luồng khí tức khủng bố lơ lửng giữa không trung, một người trung niên mặc hắc bào kín mít, một lão già áo bào trắng cầm trượng, một trung niên kỵ sĩ mặc áo giáp trắng đang cầm trường thương, khí tức mỗi người đều khủng bố như Thâm Uyên.
Bên trong Thương Man sơn mạch biên giới Bạch Vân quán, Bạch Vân đang ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở to mắt quay đầu nhìn về phía Tam Thanh Quan, sau một khắc thân ảnh hóa thành một đạo kiếm quang biến mất trong phòng.
Phía trên Tam Thanh Quan, ba người Thánh Đường vừa hiện thân lập tức tiếp cận Ninh Khuyết, sát ý khóa chặt hắn.
Thánh Đường đại giáo chủ đứng ở giữa nói:
- Minh Vương chi tử!
Ninh Khuyết nhíu mày nói:
- Lại là Minh Vương chi tử, ta đã nói ta không phải Minh Vương chi tử!
- Giết!
Tài Quyết Ti Phó Ti Tọa quát to, một ánh đao màu đen nhắm thẳng phía Ninh Khuyết.
- Thần thông Hoàng Tuyền Lộ!
Ninh Khuyết vung tay, Hoàng Tuyền cổ đạo cuồn cuộn cát vàng xuất hiện giữa không trung. Đao quang chém lên trên Hoàng Tuyền cổ đạo, trong nháy mắt cổ đạo bị chém âm một tiếng đứt đôi, từ vết nứt truyền ra những tiếng quỷ khóc sói tru đầy thê lương, quỷ khí âm phong càn quét thiên địa.
Ninh Khuyết đau đớn kêu lên, sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt cứng lại, thật mạnh! Thực lực như thế tuyệt đối không phải Siêu Phàm SƠ Cấp.
Tài Quyết Ti Phó Ti Tọa xông ra từ quỷ khí tán loạn, lạnh lùng đưa mắt nhìn chằm chằm Ninh Khuyết. Thân ảnh xuyên qua bầu trời nháy mắt xuất hiện trước mặt Ninh Khuyết, chém đường kiếm sắc bén xuống.
Thân ảnh Ninh Khuyết hóa thành hắc khí bay tán loạn trong ánh kiếm, quỷ ảnh phóng lên tận trời.
Tài Quyết Ti Phó Ti Tọa quát:
- Minh Vương chi tử, trốn chỗ nào?!
Thân ảnh hắn nháy mắt phóng lên, thẳng tắp hướng phía trên đuổi giết.
Lúc Tài Quyết Ti Phó Ti Tọa hành động, Thạch Hạo cũng động thủ theo phóng về phía Thánh Đường kỵ sĩ trưởng, trong lúc đang bay cả người từ từ biến lớn, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao mang theo khí thế phá núi phá biển chém xuống một đao.
Thánh Đường kỵ sĩ trưởng hừ lạnh, nhấc trường thương trong tay đâm ra một thương.
Keng! Trường thương va chạm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, kim sắc đao quang va chạm với thương mang màu trắng, mỗi người chiếm nửa mảnh bầu trời.
- Mổ cho ta!
Thánh kỵ sĩ trưởng quát to, hai người đồng thời phát lực, đao quang và thương mang phát nổ cùng lúc, hai người văng ngược ra phía sau.
Thánh kỵ sĩ trưởng văng ngược mười mấy mét, trường thương trong tay thu lại ánh sáng màu bạc, hắn nghiêm túc nhìn Thạch Hạo, tiểu tử thật lợi hại, tuyệt không thể lưu!
Thân ảnh to lớn của Thạch Họa lóe lên hóa thành đại bàng đầu trắng cánh đen bay thẳng lên trời.
- Chạy chỗ nào!
Thánh kỵ sĩ trưởng hét lớn đuổi theo.
Trong sân nhỏ Tam Thanh Quan, Thạch Mặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt mang theo nồng đậm lo âu, cúi đầu nhìn Thanh Tuyết nói:
- Các ngươi ở đây đừng đi ra ngoài, ta đi giúp bọn hắn.
Thanh Tuyết gật đầu nói:
- Bá mẫu, ngươi phải cẩn thận!
- Ừm!
Thạch Mặc gật đầu, lập tức phóng lên tận trời, thân ảnh biến mất giữa không trung.
Trên Tam Thanh Quan, Bạch Hiểu Thuần cầm Cửu Xỉ Đinh Ba cười hì hì nói:
- Đại gia, chỉ còn hai chúng ta. Chém chém giết giết thực sự là tổn thương hòa khí, không bằng chúng ta đến hậu sơn ngồi một chút, ngươi ca hát cho bần đạo nghe, bần đạo luyện đan cho ngươi ăn.
Lão giáo chủ khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Hiểu Thuần, xoay người thi lễ:
- Tán dương vô lượng quang thần!
Bạch Hiểu Thuần cũng gật đầu liên tục nói:
- Tán dương! Tán dương! Ta cũng tán dương, tán dương Tam Thanh đạo tổ!
Lão giáo chủ ngẩng đầu, trong mắt là sát ý nồng đậm, cầm quyền trượng trong tay chỉ Bạch Hiểu Thuần, nói:
- Thần thuật, giảo sát!
Từng đạo lưu quang tạo ra từ hư không, giống như từng lưỡi dao chém về phía Bạch Hiểu Thuần.
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì kêu lên:
- Ta tránh!
Thân ảnh lóe lên biến mất.
Vô số lưu quang lưỡi dao xé nát không gian chỗ Bạch Hiểu Thuần đang đứng, trên không trung xuất hiện dày đặc những vết nứt không gian trông giống như tấm lưới rách.
Lão giáo chủ nhíu mày, không gian thần thông? Không đúng, không có dao động không gian.
Bạch Hiểu Thuần xuất hiện trên ngọn cây đại thụ ở nơi xa, trong lòng còn sợ hãi kêu:
- Thật đáng sợ, may mà ta trốn nhanh!
Đại giáo chủ quay đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, quát chói tai nói:
- Thần thuật - giảo sát!
Bạch Hiểu Thuần trong nháy mắt rụt vào cây, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa, cây và đất ở bên dưới đều bị phá tan thành từng mảnh.
- Thần thuật - giam cầm!
- Thần thuật - trói buộc!
- Thần thuật - phán quyết!