Chương 633 Trận Chiến Tam Thanh Quan (Hạ)
Đại giáo chủ đứng ở không trung xuất ra từng đạo thần thuật, Bạch Hiểu Thuần gào thét thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây, trong núi rừng sử dụng Ngũ Hành đại độn như cá gặp nước, không trúng phải công kích nào, hai người dây dưa trong một lúc.
Đột nhiên bên trong núi rừng bắn ra đạo lưu quang nhắm thẳng đến tim đại giáo chủ, đó là kiếm khí sắc bén xé rách hư không.
- Thần thuật - Tinh Bích Thủ Hộ!
Quanh thân Đại giáo chủ lập tức hiện lên vòng bảo hộ trong suốt, đỉnh! Lưu quang bắn lên vòng bảo hộ hiện ra kiếm thể bên trong lưu quang rồi từ từ nuốt xuống kiếm mang lăng lệ, không ghim sâu được chút nào nữa.
Bạch Hiểu Thuần đứng ở xa biến sắc, là sư đệ tới, không tốt!
Thân ảnh lóe lên biến mất.
Đại giáo chủ ở trên trời nhìn phương hướng phi kiếm bắn tới, cầm quyền trượng trong tay chỉ ra:
- Thần thuật - thánh tiễn!
Mấy chục ngàn nhánh trường tiễn màu trắng lơ lửng trước mặt đại giáo chủ, quyền trượng vung lên, mũi tên nháy mắt bay thẳng xuống.
Bạch Hiểu Thuần lơ lửng trên mây, Cửu Xỉ Đinh Ba chỉ thẳng lên, một màn ánh sáng màu xanh nở rộ, trường tiễn trắng bị chặn lại ghim chặt lên màn sáng.
Bạch Hiểu Thuần nhấc Cửu Xỉ Đinh Ba lên, quát lớn:
- Nát hết đi!
Màn ánh sáng lập tức xoay tròn, vạn tiễn phía trên nhanh chóng vỡ nát biến thành từng đốm sáng nhỏ bay bay.
Trong núi rừng, Bạch Vân cảm kích kêu:
- Đa tạ sư huynh!
Bạch Hiểu Thuần hiếm khí nghiêm túc nói:
- Ngươi vào đạo quan trước!
Bạch Vân gật đầu, thân ảnh bay nhanh vào đạo quan.
Bạch Hiểu Thuần quay đầu nhìn đại giáo chủ, nghiêm mặt kêu lên:
- Ngươi dám đánh sư đệ ta, ngươi chọc giận ta.
Đại giáo chủ lạnh nhạt nói:
- Thì sao?
- Hỗn đản, là ngươi ép ta!
Bạch Hiểu Thuần phóng lên trên trời, Cửu Xỉ Đinh Ba đánh về phía đại giáo chủ, trên không trung xẹt qua chín mảng sáng màu xanh.
Đại giáo chủ nâng quyền trượng trong tay lên, Cửu Xỉ Đinh Ba đánh lên quyền trượng phát ra tiếng keng.
Bạch Hiểu Thuần xoay người trên không duỗi Cửu Xỉ Đinh Ba xuống, bịch một tiếng va chạm với quyền trượng lần nữa, Cửu Xỉ Đinh Ba nhanh chóng dài ra, một đầu hướng lên trên một đầu hướng xuống biến thành đỉnh ba chín thước.
Râm một tiếng, Cửu Xỉ Đinh Ba đẩy đại giáo chủ thẳng vào trong rừng, đập lên trên đại điện.
- Kháng cự!
Hét lớn một tiếng, dưới Cửu Xỉ Đinh Ba xuất hiện một quầng sáng trắng, đỉnh ba chín thước bị đánh ra. Đại giáo chủ xông ra từ bùn đất, mặt mũi tràn ngập lửa giận, nhất thời chủ quan nên bị một tên Siêu Phàm sơ cấp khiến cho chật vật như vậy, tuyệt đối không thể tha thứ, lập tức hóa thành một tia sáng trắng phóng lên trời.
Bạch Vân bay vào trong đạo quan, tìm thấy Thanh Tuyết Thanh Vũ liền vội vàng hỏi:
- Sư tỷ, có chuyện gì vậy?
Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn lên trời, thanh âm chiến đấu không ngừng vang vọng, bầu trời không ngừng vặn vẹo phát ra đủ loại tia sáng, chắc chắn chiến đấu rất kịch liệt.
Nghe Bạch Vân hỏi, Thanh Tuyết lắc đầu mờ mịt nói:
- Không biết! Bọn hắn đột nhiên xuất hiện rồi ra tay tàn sát!
Thanh Vũ đứng bên cạnh thở phì phì:
- Nhất định là người của Thánh Đường thẹn quá hóa giận, khả năng truyền đạo không sánh bằng chúng ta thì liền hạ sát thủ.
Đáng tiếc sư phụ không ở đạo quan, nếu có sư phụ ở đây người sẽ trói bọn chúng rồi nhốt xuống giếng để chúng ta trêu chọc.
Bạch Vân vội vàng hỏi:
- Sư phụ đi đâu rồi?
Thanh Vũ lắc đầu nói:
- Không biết!
- Các ngươi truyền tin cho sư phụ chưa?
Thanh Tuyết Thanh Vũ sững sờ, Thanh Vũ lập tức hối hận kêu:
- Quên rồi!
Vội vàng lấy ra Trương Phi hạc truyền âm phù từ trong túi Càn Khôn.
Chiến đấu được nửa ngày, Lý Bình An cũng chưa trở về như mong đợi của mọi người, ngược lại là Thạch Mặc bị thương rơi từ trên cao xuống, đại chiến càng ngày càng kịch liệt Khắp Tam Thanh Quan nổ gió lốc tàn bạo, thần quang bùng nổ.
Oành! Tiểu cự nhân cao hơn mười mét bị một nắm đấm nguyên khí đánh thẳng xuống núi, rơi một tiếng ầm trên mặt đất làm rung chuyển đất núi, bên trong dãy núi xuất hiện một nắm ấn cực lớn.
- Hạo nhi!
Thạch Mặc ở trong Tam Thanh Quan trắng bệch cả mặt, kinh hô một tiếng rồi muốn bay ra ngoài.
Thanh Tuyết nắm tay Thạch Mặc, nghiêm nghị nói:
- Bá mẫu, ngài không thể đi ra ngoài.
Thạch Mặc lo lắng kêu lên:
- Nhưng Hạo Nhi!
- Quác!
Bên trong dãy núi có một con đại bàng lớn bay thẳng lên cao, cánh chim ở dưới mặt trời lấp lóe kim quang, tiếng kêu sắc bén làm chấn động khắp nơi, lao thẳng lên bầu trời.
Một người mặc áo giáp trắng xuất hiện như một vị thần, giữa không trung ngưng tụ lại bạch quang, đánh ra một thương mạnh mẽ khóa chặt về phía đại ưng.
Két! Móng vuốt đại ưng va chạm với trường thương phát ra một tiếng đinh tai nhức óc, giương cánh lên giống như đao phong chém thẳng về phía thánh kỵ sĩ trưởng.