← Quay lại trang sách

Chương 637 Trọng Thương Trở Về

Lục Đạo Luân Bàn mổ ra trước Tam Thanh Quan, Lý Bình An đi ra từ bên trong, dưới chân lập tức mềm nhũn, dùng kiếm chống phịch xuống một cái mới trụ được.

Nghe được tiếng động Thanh Tuyết lập tức chạy ra từ đại điện, thấy được giữa sân là Lý Bình An với đạo bào rách rưới, trên ngực nhuốm máu, hoảng sợ kêu lên:

- Sư phụ!

Thanh Tuyết chạy nhanh đến bên cạnh đưa tay đỡ Lý Bình An hốt hoảng kêu:

- Sư phụ, ngài bị sao vậy?

Sau đó nắm túi Càn Khôn của mình luống cuống kêu:

- Sư phụ, đan dược, ta có đan dược.

Lý Bình An ổn định thân thể, mỉm cười trấn an nói:

- Không cần gấp, vi sư không có việc gì! Đố vi sư qua bên kia nghỉ ngơi một chút.

Thanh Tuyết gật đầu liên tục, không còn bình tĩnh như thường, vẻ mặt hoảng hốt, mắt thì đỏ bừng.

Thanh Tuyết cẩn thận đỡ Lý Bình An đi từng bước đến bên cạnh ghế tựa.

Lý Bình An nằm trên ghế than nhẹ, dễ chịu quá!

Trận chiến này chắc chắn là trận chiến gian khổ nhất từ khi mình đi vào thế giới này, linh khí và thể lực bị kiệt quệ rồi lại trọng thương, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Thanh Tuyết ngồi xổm bên cạnh cầm tay Lý Bình An, rơm rớm nước mắt khẩn trương nói:

- Sư phụ, ngài sao rồi? Bị thương chỗ nào?

Lý Bình An vỗ tay Thanh Tuyết, cười an ủi nói:

- Khóc cái gì? Vi sư còn chưa chết! Tam Thanh đạo tổ chưa muốn ta chết, đệ tử ưu tú như ta không dễ tìm đâu.

Thanh Tuyết gật đầu tán đồng:

- Tam Thanh đạo tổ nhất định sẽ phù hộ sư phụ.

- Người của Thánh Đường đến sao?

Thanh Tuyết nói:

- Có! Ba tên Siêu Phàm trung cấp, bị tiểu sư đệ gia trì thần vị lực lượng giết chết.

- Ừm! Ta biết bọn hắn có thể mà.

Lý Bình An hài lòng cười.

Thanh Tuyết lo lắng hỏi:

- Sư phụ, là ai đả thương ngài?

Lý Bình An cười ha hả nói:

- Thánh Đường thánh tử dẫn ba tên trưởng lão đến Tây Vực kiên quyết nói tiểu sư đệ ngươi là Minh Vương chi tử. Vi sư tranh luận cùng bọn họ một lúc, vô ý bị ba người trốn được.

Thanh Tuyết lo lắng hỏi:

- Thánh tử rất lợi hại sao?

Lý Bình An tùy ý nói:

- Đúng là có chút bản lĩnh nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của vi sư, hắn bị thương nặng hơn vi sư nhiều.

Thanh Tuyết tin tưởng nói:

- Sư phụ lợi hại nhất!

Lý Bình An cười ha ha, chậm rãi nói:

- Ngươi đi trước đi! Vi sư muốn nghỉ ngơi một chút.

- Vâng!

Thanh Tuyết đứng dậy đi ra ngoài.

Nụ cười trên mặt Lý Bình An chậm rãi biến mất, mắt nhắm nghiền, tay buông lỏng. Một cơn gió thổi qua mái tóc, tiếng ngáy trôi trong gió.

Một lát sau, Thanh Tuyết đem một tấm chăn từ bên trong ra cẩn thận phủ lên người Lý Bình An. Nàng nhìn chăm chú vẻ mặt mệt mỏi của Lý Bình An rồi quay người đi ra cổng trước đạo quan đóng cửa lại, sau đó đứng trước sân trông coi.

Bên ngoài Huyễn Nguyệt đế quốc, một tia sáng trắng giáng xuống Thánh Đường, bạch quang tán đi lộ ra Chước Quang thánh tử áo trắng nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt.

Thủy Vận vội vàng bay ra từ đại điện nhìn thấy Chước Quang thánh tử chật vật thì đồng tử co rút lại, trong lòng sợ hãi, thánh tử vậy mà bị thương?

Bay tới trước mặt Chước Quang thánh tử, hai tay khoanh ở trước ngực xoay người cung kính cúi đầu nói:

- Bái kiến thánh tử điện hại!

Chước Quang thánh tử thở dốc, đứng thẳng người hỏi:

- Bọn hắn trở lại chưa?

Thủy Vận cung kính nói:

- Các đại nhân đều chưa trở lại.

Chước Quang thánh tử nhíu mày, trong lòng cảm thấy không ổn, chẳng lẽ gặp chuyện rồi?

Chước Quang thánh tử nghiêm nghị hỏi:

- Ngoài Tam Thanh Quan quan chủ và ba đệ tử kia của hắn thì trong Đạo môn đó còn có nhân vật nào lợi hại không?

Thủy Vận cung kính nói:

- Theo tin tức mấy năm nay Thánh Đường tìm hiểu được thì trừ Tam Thanh Quan quan chủ và ba vị đệ tử kia thì không còn ai đáng sợ nữa.

Do dự một chút nói:

- Nếu Đạo môn đó thật sự là tông môn viễn cổ từ hồi Thượng Cổ Hồng Hoang thì sẽ có vài thông tin khó tra được.

Chước Quang thánh tử chấn động, linh cảm mạnh mẽ trổi dậy, chỉ sợ bọn hắn không về được rồi. Tâm thần thất thủ lập tức tác động đến vết thương làm lồng ngực căng tràn đầy máu, Chước Quang thánh tử xoay người liên tục ho khan hai tiếng phun ra một miệng máu, há miệng thở dốc.

Thủy Vận vội vàng tiến lên đỡ Chước Quang thánh tử, lo lắng nói:

- Thánh tử, ngài bị thương! Õ Tây Vực có người đả thương được ngài?

Chước Quang thánh tử đứng lên, nói:

- Quan chủ Đạo môn kia đúng thật cao minh, hiếm có tồn tại dưới thánh giả địch nổi.

Thủy Vận sửng sốt, kinh hãi nói:

- Là quan chủ Đạo môn đả thương ngài?

Chước Quang thánh tử nhìn nàng, ngạo nghễ nói:

- Hắn trọng thương nặng hơn ta! Nếu không phải hắn trốn nhanh, Đạo môn liền bị giết.