Chương 638 Ngươi Là Đạo Môn Ninh Khuyết
Thủy Vận vội vàng cung kính nói:
- Thánh tử điện hạ là thái dương trên trời chiếu sáng vạn dặm, một tên thổ dân Tây vực sao sánh bằng.
Chước Quang thánh tử hài lòng gật đầu, nói:
- An bài cho ta một gian mật thất!
Thủy Vận cung kính đáp:
- Vâng!
Chạng vạng tối, mặt trời dần lặn, chiều tà chiếu lên sườn núi trên Tam Thanh Quan trông tĩnh lặng thanh bình.
Ba người Thạch Hạo trị thương, tắm rửa một chút rồi đi ra ngoài.
- Này! Tiểu sư đệ, ngươi cho ta mượn thần vị chơi chút được không? Sau này sẽ trả ngươi.
Giọng nói của Bạch Hiểu Thuần truyền ra từ xa.
Ninh Khuyết bất lực nói:
- Sư huynh, cái này thật sự không cho mượn được!
Bạch Hiểu Thuần lớn tiếng kêu:
- Tiểu sư đệ, ngươi không có trọng nghĩa gì hết. Ta vì ngươi mà bị Thánh Đường lão đầu đánh cho một trận. Ngươi lại che giấu lực lượng mạnh như vậy đứng nhìn các sư huynh của ngươi bị đánh tè ra quần.
- Sư huynh, sư phụ nói thần vị lực lượng không được tuỳ tiện sử dụng.
- Vậy ngươi trọng dụng a! Ninh Khuyết:
-???
Hai người vừa nói vừa đi ra kiều viện, thần thái ai cũng sáng rực.
Thanh Tuyết đứng trước đại môn khoát tay áo với hai người.
Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết lập tức không nói nữa, thân ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt Thanh Tuyết, cúi đầu thở dài nói:
- Sư tỷ!
Thanh Tuyết nhẹ giọng nói:
- Sư phụ trở về, đang nghỉ trong sân, các ngươi nói nhỏ thôi.
Bạch Hiểu Thuần khó hiểu hỏi:
- Sư phụ trở về không phải rất bình thường sao? Tại sao phải nhỏ giọng?!
Thanh Tuyết nhíu mày nghiêm túc nói:
- Sư phụ trọng thương trở về.
Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần trừng mắt, tâm thần chấn động.
Bạch Hiểu Thuần nghẹn ngào nói ra:
- Làm sao có thể? Ai có thể tổn thương sư phụ?
Ninh Khuyết vội vàng hỏi:
- Sư tỷ, là ai đả thương sư phụ?
Thanh Tuyết Ninh Khuyết nói:
- Thánh Đường thánh tử mang theo ba tên Siêu Phàm trung cấp đến Tây Vực tìm Minh Vương chi tử, sư phụ chặn đường bọn hắn, ở bên ngoài đại chiến với Thánh Đường thánh tử.
Ninh Khuyết chấn động, một dòng nước ấm dâng trào trong lòng, mũi chua xót, thì thầm nói:
- Sư phụ vì ta mà bị thương!
Bạch Hiểu Thuần nói thầm:
- Tại sao không kêu bọn ta, bọn ta cũng có thể trợ lực!
Bạch Hiểu Thuần tham sống sợ chết cũng khó có được một lần kiên cường, chưa hề nói chạy trốn mà chủ động xin chiến.
Ninh Khuyết đi đến cây đào trong tiền viện đạo quan, lập tức có mùi máu tươi xông vào mũi.
Ninh Khuyết vô thức nắm chặt tay, khóe mắt đỏ lên, âm thầm nghiến răng, Thánh Đường!
Ninh Khuyết quỳ gối trước mặt Lý Bình An.
Lý Bình An mở to mắt quay đầu nhìn Ninh Khuyết, cười nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Ninh Khuyết ngước lên, đôi mắt chua xót:
- Sư phụ, đều tại ta mà ngài mới bị thương.
Lý Bình An ngồi thẳng dậy nói:
- Ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, vi sư đương nhiên phải che chở ngươi chu toàn, đứng lên đi!
Ninh Khuyết cung kính đứng lên, mắt nhìn đạo bào nhếch nhác của Lý Bình An cùng vết máu màu đen trước ngực, trong lòng đau xót. Từ khi bái sư đến nay, sự phụ trong lòng bọn hắn là một sự tồn tại yên bình, mây trôi nước chảy bày mưu nghĩ kế, từ Tây Vực đến Hãn Hải bí cảnh đến Thạch quốc vẫn luôn vô địch. Chưa bao giờ thấy sư phụ thê thảm như lúc này, trong lòng càng thêm căm ghét Thánh Đường.
Ninh Khuyết thấp giọng nói:
- Sư phụ, ta thật sự là Minh Vương chi tử sao?
- Minh Vương chi tử cái rắm, ngươi là Thanh Minh, Đạo môn đệ tử Thanh Minh!
Lý Bình An không cao hứng nói.
Ninh Khuyết sững sờ, khóe miệng co giật:
- Sư phụ ngài nói thô tục!
Lý Bình An liếc nhìn hắn nói:
- Không được sao?!
Ninh Khuyết lắc đầu rồi lại gật đầu, sư phụ nói cái gì đều đúng.
Lý Bình An chậm rãi nói:
- Đừng nghe Thánh Đường nói cái gì Minh Vương chi tử, ngươi chỉ cần nhớ ngươi là chính ngươi, là Ninh Khuyết, là Đạo môn Thanh Minh. Vô luận là Thánh Đường hay là Minh Vương, vi sư đều cản hết cho ngươi.
Ninh Khuyết đỏ mắt, cảm động kêu:
- Sư phụ!
Lý Bình An đứng lên, xoay xoay cổ nói:
- Đi thôi! Tới giờ ăn cơm rồi.
Ninh Khuyết cung kính đáp:
- Vâng!
Hai người đi ra sau viện.
Sáng hôm sau, Lý Bình An đã khôi phục trạng thái sau một đêm nghỉ ngơi, mặc dù không có khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, nhưng chí ít cũng không có đau đớn toàn thân.
Sau tảo khóa, Dạ Vũ nằm dưới cây đào bên trong tiền viện lười biếng đọc sách, khi thì vui vẻ, lúc thì nhíu mày, lúc như bừng tỉnh đại ngộ, khí tức quanh người chập chờn giống như tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Lý Bình An đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh, quay đầu nhìn sách trong tay Dạ Vũ. Trong sách là một thiếu nữ mặc giáp tay cầm kiếm sắc, bên cạnh là ba chữ to « vợ chính là Thượng tướng quân.,