Chương 643 Đều Biết Nhau Cả
Bốn người đại chiến một hồi lâu, Ninh Khuyết hắc long bào cũng xuất hiện trên chiến trường, cảm nhận không khí chiến đấu kinh khủng, lập tức che giấu khí tức. Cuộc chiến này đã không phải ở mức độ mình có thể nhúng tay, đi lên đoán chừng cũng chỉ gây trở ngại chứ không giúp ích gì, càng quan trọng hơn là bên trong không có khí tức sư phụ! Chẳng lẽ sư phụ không tại nơi này?
Ba ngày sau, oanh! Trên sa mạc nổ tung, kiếm khí Tứ Tượng thần lực âm dương chi lực văng khắp nơi, cát bạo ngập trời.
Lý Bình An máu me khắp người bay ngược ra từ trung tâm vụ nổ, rơi xuống sa mạc, đại sa mạc đang rung chuyển xuất hiện một khe rãnh sâu hoắm, một bên khác Đông Phương Đế Minh cũng không tốt hơn bao nhiêu, toàn thân tím xanh, áo bào vỡ vụn nhuốm máu, nổ ra nhập vào biển cát, bị sa mạc vùi lấp, sâu không thấy đáy.
- Sư phụ!
Ninh Khuyết kinh hô một tiếng, nhanh chóng lao về phía Lý Bình An đang trượt dài trên sa mạc, thân ảnh quỷ mị xuất hiện sau lưng đỡ lấy hắn.
Lý Bình An phun ra máu, quay đầu nhìn về phía Ninh Khuyết, tức giận nói:
- Ngươi muốn mưu sát thân sư sau đó kế thừa quan chủ chi vị đúng không?
Ninh Khuyết liền vội vàng lắc đầu bối rối nói:
- Không ạ, ta lo lắng cho sư phụ.
Lý Bình An nổi nóng nói:
- Ta đang tá lực, có biết tá lực không thế?
Ninh Khuyết cúi đầu, trong lòng sợ hãi nói:
- Sư phụ, ta... Ta hơi vội vàng.
Lý Bình An dừng một chút, nói:
- Được rồi, đố ta dậy!
- Vâng!
Ninh Khuyết tranh thủ nâng đỡ Lý Bình An.
Lý Bình An nhìn nơi Đông Phương Đế Minh đập xuống, cười ha hả nói:
- Trực tiếp nhập vào lòng đất, lực đạo va chạm đều cộng hết vào bản thân, có hắn chịu, khụ Khụ khụ!
Ninh Khuyết vịn Lý Bình An lo lắng nói:
- Sư phụ, chúng ta đi về trước đi?
Lý Bình An lắc đầu nói:
~ Tạm thời không vội!
Bên Lý Bình An phân ra thắng bại, bầu trời lại đại bạo, hai nhân ảnh hạ xuống, theo thứ tự là Mạnh Hạo Nhiên và Chước Quang Thánh tử, hai người áo bào sạch sẽ, sợi tóc không loạn chút nào chứ chưa nói tới thụ thương, so ra với Lý Bình An quả thực là thiên địa khác biệt.
- Khụ khụ!
Cát bụi lật ra, Đông Phương Đế Minh leo ra, nhẹ nhàng bay lên.
Mạnh Hạo Nhiên tiêu sái bay xuống cạnh Lý Bình An.
Lý Bình An nhịn không được nói:
- Không phải hai người đánh giả đấy chứ?
Mạnh Hạo Nhiên nhàn nhạt nói:
- Tất cả đều hiểu nhau, không cần thiết đến mức sinh tử tương bác.
Hắn có chút hoài nghi nhìn Lý Bình An nói:
- Ngược lại ta còn nghi ngờ, các ngươi có thâm cừu đại hận gì, nhất định phải đồng quy vu tận vậy.
Nơi xa, Đông Phương Đế Minh ho khan hai tiếng, khàn khàn nói:
- Không ra toàn lực thì sao ra được lĩnh vực không gian kì lạ kia chứ?
Lý Bình An không còn gì để nói, làm đến mức này tất cả đều là lỗi của ta đó hả?
Chước Quang Thánh tử tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm Ninh Khuyết.
Mạnh Hạo Nhiên đi sang bên cạnh một bước ngăn trước người Ninh Khuyết, sờ trường kiếm trong tay, sát ý khóa chặt Chước Quang Thánh tử.
Chước Quang Thánh tử trong lòng run lên, ánh mắt dần dần ngưng trọng, cảm nhận được sát ý mãnh liệt từ Mạnh Hạo Nhiên.
Trầm mặc một chút, Chước Quang Thánh tử mở miệng nói:
- Chúng ta đi!
Hắn vung tay lên, xé rách một đường hầm không gian, bước một bước, biến mất trong vết nứt.
Đông Phương Đế Minh ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua Lý Bình An, cũng một bước đi vào bên trong đường hầm không gian, nháy mắt đường hầm khép lại biến mất.
Lý Bình An trong lòng thở phào một hơi, nói:
- Đa tạ Mạnh cư sĩ!
Mạnh Hạo Nhiên quay người nhìn hai người nói:
- Không cần cám ơn ta, sau này còn gặp lại.
Thân ảnh hắn lóe lên biến mất, không có ý định giao lưu thêm chút nào.
- Khụ khụ!
Lý Bình An xoay người ho khan hai tiếng, nhìn trung tâm vụ nổ vặn vẹo còn chưa tiêu tán, cảm khái nói:
- May mắn chặn đường bọn hắn tại vùng sa mạc này, nếu như khai chiến tại Tam Thanh quan, không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người vô tội nữa.
Ninh Khuyết cúi đầu nói:
- Sư phụ, chúng ta trở về đi!
Lý Bình An gật đầu, Lục Đạo Luân Bàn dâng lên dưới chân hai người, họ nháy mắt biến mất trong sa mạc, sau một khắc vượt qua vạn dặm sơn hà xuất hiện tại Tam Thanh quan.
Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo vội vàng chào đón.
Thanh Tuyết tiến lên đỡ lấy Lý Bình An, con mắt đỏ lên thương tâm nói:
- Sư phụ, ngài lại bị thương!
Lý Bình An cười nói:
- Không sao, đối phương thảm hơn ta nhiều, Thanh Minh ngươi nói đúng không?
Ninh Khuyết gật đầu, vẻ mặt rất lo lắng.
Lý Bình An thoát khỏi hai người nói:
- Vi sư muốn trở về nghỉ ngơi một chút, đạo quan liền giao cho các ngươi.
Thanh Tuyết gật đầu nghiêm túc nói:
- Sư phụ, chúng ta sẽ chiếu cố tốt đạo quan.