Chương 644 Phu Tử Tới Tam Thanh Quan
Lý Bình An ra vẻ tươi cười, bay về sau viện, tiến vào gian phòng của mình, ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt đả tọa, thiên địa linh khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào thể nội Lý Bình An, trên kim đan từng đạo đạo văn lấp lóe, đạo văn như có như không hiển hiện trong phòng.
Ngay lúc nhóm Lý Bình An rời đi, một trung niên áo bào xám đánh một xe bò kẽo kẹt xuất hiện trên cồn cát cách nơi bọn hắn đại chiến không xa.
Quân Lâm cười nói:
- Tiểu sư thúc không có nhục thân cũng vẫn mạnh như vậy.
- Hừ!
Phu tử hừ lạnh một tiếng nói:
- Sa vào nữ sắc không có thuốc chữa.
Quân Lâm lập tức nói sang chuyện khác hỏi:
- Lão sư, ngài thấy Đạo môn thế nào? Bọn hắn thật sự đã truyền thừa từ viễn cổ Hồng Hoang sao?
Phu tử chậm rãi nói:
- Đạo môn hoàn toàn khác biệt với chư phái thế gian, nhưng là tông môn viễn cổ truyền hay là Đạo Chủ được viễn cổ truyền thừa còn chưa biết.
Quân Lâm cười nói:
- Vậy chúng ta đi hỏi một chút!
Xe bò chậm rãi biến mất, mặc dù nhìn lão ngưu chậm chạp, nhưng trong nháy mắt xe bò đã chạy rất xa, rất là cổ quái.
Chạng vạng tối ăn xong cơm tối, Ninh Khuyết xếp bằng ở đỉnh núi Tam Thanh quan, thất thân nhìn núi rừng hắc ám yên tĩnh phía dưới.
Một con chim ưng bay tới, kim quang lóe lên hóa thành Thạch Hạo đứng bên cạnh Ninh Khuyết, ngồi xếp bằng.
Thạch Hạo cười nói:
- Sư đệ, nghĩ gì thế?
- Sư huynh, ta có thật sự là Minh Vương chi tử bọn hắn nói hay không? Cuối cùng sẽ đem lại xui xẻo cho những người bên cạnh ta ư.
Ninh Khuyết nhìn núi rừng hắc ám phía dưới, trong mắt mê mang.
- Vì sao lại nói như vậy?
- Ta ra sinh không bao lâu cha mẹ ruột liền chết, từ nhỏ được một nhà quân hộ thu dưỡng. Sau khi lớn lên muốn báo đáp bọn hắn, dưỡng phụ chiến tử sa trường, thi thể đều không tìm được, dưỡng mẫu bi thương quá độ cũng qua đời. Về sau ta tham quân cũng không phải là muốn tận trung vì nước, mà là muốn báo thù cho dưỡng phụ, cũng bởi vậy đi tới Tây Vực bái nhập môn hạ sư phụ, nhưng hiện tại sư phụ lại bởi vì ta mà bị thương.
Ninh Khuyết bất an.
Thạch Hạo cười ha hả nói:
- Ngươi cũng không phải Minh Vương chi tử, ngươi là Phong Đô Đại Đế Địa Phủ chi chủ, Minh vương tính là cái gì chứt Ninh Khuyết cố nặn ra vẻ tươi cười, ta là Thanh Minh, là Phong Đô Đại Đế, không phải Minh Vương chi tử, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Sáng sớm, sau tảo khóa, ăn xong điểm tâm Lý Bình An và Dạ Vũ nằm trên ghế nằm nghe ma long ca hát.
Đông đông đông!
Tiếng đập cửa vang lên.
Lý Bình An ngồi dậy nhìn ra ngoài, chỉ thấy một người trung niên và một lão giả đang đứng ở ngoài cửa. Trung niên nở nụ cười nhàn nhạt, khí chất trầm ổn nho nhã. Lão giả râu tóc bạc trắng, mặc trường bào màu xanh nhạt, khí chất nghiêm túc. Cả hai cũng không phải là người thường.
Lý Bình An vội vàng đứng lên, thi lễ nói:
- Mời hai vị cư sĩ vào!
Dạ Vũ nhíu mày, đột nhiên mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc kêu lên:
- Lão đầu, sao ngươi lại tới đây?
Phu tử nhìn Dạ Vũ, trong mắt cũng không thể tưởng tượng nổi, làm sao nàng lại tại nơi này, mở miệng nói:
- Minh...
Dạ Vũ nháy mắt ngắt lời:
- Ai nha! Ta nói rồi mà! Nợ tiền của ngươi ngày mai trả, làm sao ngươi còn đuổi tới nơi này chứ? Dạ Vũ ta là loại người nói không giữ lời sao?
Phu tử chợt hiểu, cười ha hả nói:
- Dạ Vũ cô nương, lần này ta tới cũng không phải là vì chuyện tiền bạc, đã nói ngày mai trả, ta sẽ không cưỡng bức.
Lý Bình An kinh ngạc, truyền âm nói:
“Ngươi còn nợ tiền ư?!"
Dạ Vũ truyền âm trả lời một câu:
“Ai mà không có lúc tình hình kinh tế căng thẳng chứ"
Lý Bình An tán thành gật đầu, nhớ năm đó mình ngay cả răng lợn rừng còn bán, vì sinh hoạt còn lường gạt Ngự Thú tông, ai!
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Quân Lâm tại bên cạnh sắc mặt cổ quái, còn có người có thể nợ tiền phu tử? Hắn đánh giá Dạ Vũ, ánh mắt sợ hãi thán phục, vậy mà còn có nữ tử xinh đẹp như vậy, trong lòng âm thầm bối rối vì tiểu sư muội.
Lý Bình An mảy may không biết Quân Lâm có tâm tư cổ quái gì, nhìn về phía phu tử thi lễ nói:
- Bần đạo quan chủ Tam Thanh quan bái kiến cư sĩ, không biết cư sĩ đến dâng hương hay là có chuyện khác?
Phu tử cười nói:
- Lão phu từ trước đến nay thích du lịch, nhìn sơn hà thiên địa tốt đẹp, nếm mỹ thực khắp thế gian, đúng lúc đi vào nơi đây, nghe nói Tam Thanh quan chính là tổ đình Đạo môn, chuyên tới để thưởng thức một phen.
Lý Bình An hiểu rõ nói:
- Hóa ra là du lịch, hai vị cư sĩ cứ việc tự nhiên, bần đạo có thương tích trong người không chiêu đãi hai vị được, nếu có cần gì thì cứ bảo đệ tử bần đạo là được.