Chương 646 Trên Thánh Giả Là Tiên
Quân Lâm vội vàng bay về hướng phu tử, đỡ lấy hắn, khó có thể tin nói:
- Lão sư, ngài đây là!
Phu tử bỏ tay Quân Lâm ra, cười hưng phấn kêu lên:
- Phía trên thánh giả, đây là lực lượng phía trên thánh giả, siêu thoát chi cảnh thật sự tồn tại.
Quân Lâm cứng ngắc quay đầu nhìn vô số quang cầu, trong mắt rung động vô cùng, phía trên siêu thoát mình tìm kiếm bấy lâu lại được Đạo môn công khai bày ra tại nơi này, trong lòng chỉ thấy hoang đường.
Lý Bình An xuất hiện trước cửa Tàng Kinh các, tức giận không vui nói:
- Bần đạo có ý tốt để các ngươi đến quan sát kinh văn, không phải để các ngươi đến phá hư.
Phu tử kích động nhìn vô số quang cầu, chắp tay cúi đầu nói với Lý Bình An:
- Đạo trưởng thứ tội, là ta làm càn.
Lý Bình An nhàn nhạt nói:
- Mời hai vị cư sĩ theo bần đạo ra ngoài đi!
Rồi hắn quay người biến mất ở trước cửa.
Phu tử chậm một hơi, nhìn vô số kim sắc quang cầu, nói:
- Chúng ta cũng ra ngoài đi!
- Vâng, lão sư!
Một trước hai sau đi ra Tàng Kinh các dọc theo tiểu đạo đá cuội đi trở về, trên đường đi phu tử đều trầm tư.
Ba người trở lại cây hoa đào, Lý Bình An đưa tay chỉ vào đất, bùn đất lăn lộn hai cây dây leo nhanh chóng mọc lên, thân cành quấn lại trên không trung đan thành hai cái ghế ngồi, mỗi cái ghế ngồi đều có cành lá xanh tươi cùng mấy hoa nhỏ.
Lý Bình An chìa tay ra nói:
- Hai vị quý khách mời ngồi!
Quân Lâm chắp tay thi lễ nói:
- Đa tạ quan chủ!
Phu tử và Quân Lâm ngồi trên ghế mới mọc ra, thần sắc còn có chút hoảng hốt và khó tin.
Lý Bình An ngồi trở lại trên ghế nằm, về phần Dạ Vũ còn đang trầm mê trong tiểu thuyết tình cảm, căn bản chẳng muốn ngẩng đầu nhìn bọn hắn.
Lý Bình An hỏi:
- Không biết thân phận hai vị quý khách ra sao, từ đâu mà đến?
Dạ Vũ ngẩng đầu liếc Lý Bình An một chút, a! Hắn trở nên thông minh rồi à, vậy mà đoán được thân phận của bọn hắn khác biệt bình thường.
Phu tử cũng bình tĩnh lại, mở miệng nói:
- Sao đạo trưởng lại biết chúng ta là khách quý? Có lẽ chúng ta chỉ là lữ nhân bình thường thôi?
Lý Bình An nhàn nhạt nói:
- Lữ nhân bình thường không tác động được phong ấn kinh thư bên trong Tàng Kinh các.
Phu tử cũng nghiêm mặt nói:
- Lão phu muốn hỏi đạo trưởng, cấm chế bên trong Tàng Kinh các của ngài là lực lượng siêu thoát phía trên thánh giả ư?
Dạ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, lực lượng phía trên thánh giả?
Lý Bình An suy nghĩ một chút nói:
- Bần đạo không biết siêu thoát các ngươi nói là cái gì? Những phong ấn kinh thư kia chính là tiên nhân Đạo môn ta tạo ra.
Phu tử nhíu mày thì thầm nói:
- Tiên nhân! Tiên nhân!
Lý Bình An giải thích nói:
- Lịch thiên kiếp vũ hóa thành tiên, siêu thoát thiên địa không tại ngũ hành, uống ánh ban mai đồng thọ cùng trời đất, nạp ngũ khí cùng nhật nguyệt tề huy xưng là tiên.
Dạ Vũ đột nhiên ngồi dậy chấn kinh kêu lên:
~ Trời đất! Vĩnh sinh! Đạo môn ngươi lại có người vĩnh sinh!
Phu tử và Quân Lâm cũng trừng to mắt, khó nén rung động trong lòng, hóa ra siêu thoát giả xưng là tiên, vĩnh sinh bất tử.
Hai người không hề hoài nghi Lý Bình An, phu tử bị một đạo cấm chế bắn bay là chuyện không thể nào giả được, tiên nhân thật sự tồn tại, mà tông môn đã từng có tiên nhân, Lý Bình An vô cùng quyền uy, mặc dù tin tức hắn nói cùng những gì họ đạt được từ di tích bí cảnh không giống nhau lắm.
Dạ Vũ bắt được cánh tay Lý Bình An, kinh hỉ kêu lên:
- Làm sao thành tiên?
Lý Bình An nghiêm mặt nói:
- Muốn thành tiên đương nhiên là phải lịch thiên kiếp!
Dạ Vũ liền vội vàng hỏi:
- Thiên kiếp là cái gì? Ở đâu?
Lý Bình An mờ mịt lắc đầu nói:
- Không biết, tại thời kỳ viễn cổ Hồng hoang, tu sĩ tu luyện đến một mức độ là có thể bị thiên địa cảm ứng hạ xuống thiên kiếp, vượt qua thiên kiếp vũ hóa thành tiên hưởng tiêu dao tự tại vô tận, người không vượt qua hóa thành tro bụi bay đi.
Lý Bình An đưa tay lên trước, một cỗ đạo vận ngưng hiện, âm dương kim mộc hỏa thổ luân hồi các loại!
Nhóm phu tử lập tức nhận ra thiên địa biến hóa, đây là thiên địa bản nguyên chi lực? Nội tâm lại kinh hãi, hắn có thể điều khiển nhiều thiên địa bản nguyên chi lực như vậy ư?
Lý Bình An tiếc nuối nói:
- Không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại thiên địa khuyết thiếu, pháp tắc không được đầy đủ, con đường thành tiên đã đoạn tuyệt.
Dạ Vũ sắc mặt biến đổi, nháy mắt xông ra khỏi ghế, xẹt qua một bóng đỏ thật dài vụt vào Tàng Kinh các, sau đó tiếng va đập ầm ầm truyền ra.