← Quay lại trang sách

Chương 645 Phu Tử Tham Quan

Rồi hắn ngồi xuống ghế nằm, tiếp tục chợp mắt.

Phu tử nhìn hai người nằm dưới cây đào, hơi nhíu mày, trong lòng vô cùng lo lắng, làm sao Minh vương lại tại nơi này? Coi như Ninh Khuyết có thân phận Minh Vương chi tử đi nữa cũng không nên kinh động nàng mới đúng? Chẳng lẽ bên trong Đạo môn cũng có nàng mưu đồ?

Phu tử suy nghĩ, dẫn trung niên đi đến đại điện.

Lý Bình An mở to mắt nhỏ giọng nói:

- Dạ Vũ cô nương, ngươi nợ hắn bao nhiêu tiền? Có cần bần đạo giúp ngươi trả lại trước không? Nữ hài tử nợ tiền người ta không tốt lắm đâu.

Dạ Vũ không thèm để ý nói:

- Không nhiều, chỉ là đánh nổ vài toà nguyên thạch khoáng của hắn thôi.

Lý Bình An lập tức ngậm miệng, coi như ta không nói, toàn bộ Tây Vực cũng không tìm nổi hai tòa nguyên thạch khoáng, nghèo lắm đấy!

Bên trong đại điện, phu tử và Quân Lâm nhìn ba tòa Tam Thanh đạo tổ uy nghiêm.

Quân Lâm nghi hoặc nói - Lão sư, cái này giống như chỉ là tượng đá bình thường, cũng không có chỗ đặc thù.

Phu tử cũng gật đầu, cảm ứng bên trong đúng là tượng đá bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ngay cả hoa văn đều có thể nhìn thông thấu, chậm rãi nói:

- Chúng ta ra ngoài đi!

Hai người đi ra đại điện lại tiến vào hậu viện quanh vài vòng mới đi ra, cũng không phát giác ra được chỗ đặc thù, còn không bằng cả tông môn Siêu Phàm bình thường.

Phu tử dẫn Quân Lâm đi tới chỗ Lý Bình An, chỉ vào cổng vòm Tàng Kinh các nơi xa, cười nói:

- Quan chủ, không biết chúng ta có thể đi vào nhìn không?

Lý Bình An nhìn lại, gật đầu nói:

- Đương nhiên là được!

- Đa tạ quan chủ!

Phu tử và Quân Lâm đi đến Tàng Kinh các, bước vào cổng vòm hình tròn, thân ảnh nháy mắt biến mất.

Dạ Vũ nhìn sang nói:

- Ta nhớ không sai, cái kia hẳn là Tàng Kinh các? Nơi quan trọng thế cũng để cho bọn hắn đi vào?

Lý Bình An nghi hoặc nói:

- Có gì không ổn sao?

- Ngươi không sợ hắn trộm công pháp Đạo môn của ngươi đi sao?

Lý Bình An cười ha hả nói:

- Công pháp Đạo môn ta đều ẩn chứa tư tưởng Đạo giáo, nếu bọn họ thật có thể vô sự tự thông học được công pháp Đạo môn chứng tỏ bọn hắn đã là đệ tử Đạo giáo hợp cách, truyền cho bọn hắn lại có gì không ổn? Càng quan trọng hơn là bọn hắn không biết văn tự Đạo môn ta đâu! Ha ha!

Dạ Vũ sững sờ, xem thường nhìn Lý Bình An nói:

- Ngươi thật là âm hiểm.

Lý Bình An:

-???

Bên trong Tàng Kinh các, Quân Lâm và phu tử nhìn đầy rẫy linh lang quang cầu, nội tâm rung động.

Quân Lâm chấn kinh nói:

- Đây đều là điển tịch Đạo môn? Nhiều quá?

Phu tử chậm rãi nói:

- Nếu như Đạo giáo thật sự là tông môn truyền thừa viễn cổ, thu tập được nhiều như vậy cũng không hiếm lạ.

Quân Lâm vội vàng nói:

- Lão sư ý ngài là nơi này khả năng có kinh điển nho gia thánh hiền viễn cổ chúng ta ư?

- Ha ha! Ngươi chớ có quên « Luận Ngữ ».

Phu tử chậm rãi đi đến giá sách.

Quân Lâm cũng đi theo, dạo qua một vòng kệ sách đầu tiên, đột nhiên mắt sáng lên nhìn chăm chú một quang cầu, phía dưới viết danh tự « Thái Bình Kinh ».

Quân Lâm bước nhanh đến, thì thầm nói: "Thái Bình Kinh, trị thế thái bình chẳng lẽ là nho gia thánh hiền chúng ta?"

Quân Lâm lấy ra một bản kinh thư từ quang cầu giá sách, mở ra nhìn, chữ bên trong Quân Lâm đều biết, Triệu Hân Duyệt không giấu diếm phu tử cùng chư vị sư huynh sư tỷ về bản Luận Ngữ trong tay.

Quân Lâm cau mày nhìn từng câu kinh thư, trong lòng tràn ngập rung động, kinh thư này tuyệt đối không phải do người bình thường viết ra.

Một bên khác phu tử lại đi qua đi lại từng kệ sách ở giữa, ánh mắt khẽ lướt qua từng công pháp mà không thèm để ý chút nào, hắn để ý là tư tưởng sáng tác từng quyển kinh thư kia.

Đi tới một hồi, đến trước một quang cầu, phía dưới trống không, không có tên.

Phu tử thì thầm nói: "Kỳ quái, tại sao nơi này không có danh tự?"

Ngẩng đầu liếc nhìn một chút, lúc này mới chú ý tới đằng sau có rất nhiều quang cầu đều không có danh tự, phía trên quang cầu từng đạo lưu quang hiện lên.

- Chẳng lẽ bên trong quang cầu không có danh tự đều là tư tưởng sáng tác khác mà Đạo môn thu tập được ư?

Phu tử vươn tay, vừa đụng phải quang cầu đã cảm giác được một sức đẩy cường đại, từng đạo phù văn hiện lên.

Phu tử chậm rãi tăng lớn lực đạo, trên người tách ra quang mang bạch sắc, khí tức cường đại dâng lên bên trong Tàng Kinh các.

Quân Lâm đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía phu tử đang chạm lên quang cầu, trường bào màu xanh nhạt không gió mà bay, trong tay như cầm một mặt trời trắng noãn.

Quân Lâm cả kinh kêu lên:

- Lão sư!

Đông!

Kim quang phía trên quang cầu nở rộ như làn sóng biển kim sắc lao vào phu tử, hắn không ngăn cản nổi nháy mắt bị đánh bay, đập vào vách tường, kim quang thu liễm khôi phục nguyên hình, tất cả giá sách đều không nhúc nhích tí nào.