← Quay lại trang sách

Chương 648 Tới Lượt Thanh Minh

Dạ Vũ không cao hứng nói:

- Ta mà là thánh giả còn nợ tiền phu tử ư? Trực tiếp quỵt nợ không phải xong à?

Ơ! Lý Bình An không còn gì để nói, lời thẳng thắn này rất có đạo lý, bần đạo không phản bác được.

Dạ Vũ đánh giá Lý Bình An, khó có thể tin nói:

- Bên trong đạo quan rách nát này của ngươi lại có lực lượng tiên nhân, ngươi có lai lịch gì?

Lý Bình An nói:

- Đã nói rồi mà! Bần đạo chính là truyền nhân Đạo môn viễn cổ Hồng Hoang mà thôi.

Dạ Vũ liền vội vàng hỏi:

- Viễn cổ đoạn tuyệt thế nào?

Lý Bình An lắc đầu nói:

- Khẳng định không phải ta làm.

Dạ Vũ khinh bỉ nhìn Lý Bình An.

Lý Bình An cười ha hả nói:

- Không cần quan tâm đoạn tuyệt thế nào, quá khứ để ý nhiều làm gì, chủ yếu là nhìn hiện tại.

Dạ Vũ ngồi trên ghế, vẻ mặt u buồn. Thiên kiếp của ta! Tiên lộ của ta! Tất cả đều hết rồi! Đáng chết, rốt cuộc là ai làm?!!

Đột nhiên trong lòng Dạ Vũ động một cái, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Tam Thanh quan đại điện. Sẽ không phải là ba vị lão đại trong kia làm chứ hả?!

Càng nghĩ càng có khả năng, nếu không vì sao viễn cổ đoạn tuyệt, Đạo môn còn có thể truyền thừa xuống? Vì cái gì bên trong Đạo môn còn có tiên nhân lực lượng? Suy nghĩ tỉ mỉ một chút, thật là quá sợ hãi! Ánh mắt hắn nhìn về phía tam thanh đại điện càng u oán hơn, tựa như một nữ hài bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.

Chạng vạng tối, sau khi ăn xong, thể xác và tinh thần của Dạ Vũ đều mệt mỏi, chật vật rời đi.

Bọn người Lý Bình An ngồi trong viện hóng mát, Thạch Mặc một thân mang đạo bào, nói về các đại thế lực của tam vực cho mọi người nghe.

Trung ương Đông Vực có Hạo Nhiên thư viện, ở cực Đông Vô Tận Hải có hải thú cùng long tộc chiếm cứ, phía tây là Thạch quốc.

Nam Vực Tây đại lục là Thánh Đường Thánh Sơn, Đông đại lục thì Thập Vạn Đại Sơn Vạn Yêu lâm là chủ, cũng có một ít quốc gia nhân tộc.

Bắc vực có Thần Kiếm Sơn, cực Bắc là Biển Chết vô biên bị Bất Hủ tộc chiếm cứ.

Nói mãi đến nửa đêm, Lý Bình An đứng dậy nói:

- Được rồi, hôm nay đến đây thôi!

Cả đám đệ tử đứng dậy, cười nói cáo biệt với Lý Bình An, sau đó mỗi người đi về sân của mình, chỉ còn mình Ninh Khuyết lưu lại.

Lý Bình An nhìn Ninh Khuyết nghi hoặc:

- Sao con còn chưa về?

Ninh Khuyết nhìn Lý Bình An, thở dài, cúi đầu cung kính nói:

- Sư phụ, đệ tử tính đi Địa Phủ lĩnh hội Hoàng Tuyền Lộ, xin sư phụ đáp ứng.

Lý Bình An cười nói:

- Muốn đi thì đi, ngươi là Phong Đô Đại Đế, Địa Phủ vốn là địa bàn của ngươi.

Ninh Khuyết cười:

- Vẫn phải nói một tiếng với sư phụ mới được.

- Được rồi, đi đi!

Lý Bình An vẫy tay, quay người đi vào gian phòng của mình, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, hắn nhịn không được che ngực ho khan hai tiếng.

Ninh Khuyết đứng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Sư phụ, khoảng thời gian đệ tử không có ở đây, ngài phải bảo trọng nhiều hơn.

Sau đó thân ảnh lóe lên, biến mất trong sân.

Sau hai ba ngày, Ninh Khuyết vẫn luôn không trở về. Lý Bình An ẩn ẩn cảm giác có gì đó không đúng, tâm thần cùng pháp tắc Lục Đạo Luân Hồi tương hợp, nhưng quét khắp Địa phủ cũng không phát giác được tung tích của Ninh Khuyết.

Bên trong đạo quan, trên ghế nằm, Lý Bình An tức giận trợn mắt:

- Bọn tiểu tử chết tiệt này, không có một đứa nào làm ta bớt lo.

Thanh Tuyết đang xoa bóp cho Lý Bình An cũng hiếu kỳ:

- Sư phụ, sao vậy ạ?

Lý Bình An tức giận nói:

- Sư đệ của ngươi chạy rồi!

- AI Thanh Tuyết kinh hô một tiếng, vội vàng hỏi:

- Là Thanh Thạch hay là Thanh Thuần, mà chạy đi đâu?

Lý Bình An ngồi thẳng dậy:

- Là Thanh Minh!

- Thanh Minh!

Ánh mắt Thanh Tuyết lóe lên một tia nghi hoặc, Thanh Minh sư đệ mặc dù bình thường trầm mặc ít nói, nhưng là chững chạc nhất, sao lại bỏ đi? Nếu nói hai sư đệ kia bỏ đi Thanh Tuyết sẽ không kinh ngạc, Thanh Thạch sư đệ là có tiền án, Thanh Thuần sư đệ thì tính tình khiêu thoát nhất, bọn họ làm ra chuyện gì cũng tin được.

Lý Bình An phân phó:

- Ngươi đi xem gian phòng của tiểu sư đệ xem hắn có lưu lại thứ gì hay không.

Thanh Tuyết cung kính đáp:

- Vâng!

Lý Bình An nói thầm:

- Khí vận chi tử đều bốc đồng vậy sao?

Lát sau, Thanh Tuyết cầm một trương lá bùa gấp hình con hạc từ hậu viện bước nhanh trở về, đằng sau là bọn người Thạch Hạo.

Mọi người đi tới đứng cạnh Lý Bình An, Thanh Tuyết cung kính đưa lá bùa ra:

- Sư phụ, đây là Phi Hạc Truyền Âm phù mà sư đệ lưu lại.