Chương 649 Đệ Tử Rời Núi
Thạch Hạo giận nói:
- Đáng ghét, hắn đây là không muốn chúng ta đi tìm hắn!
Bạch Hiểu Thuần đứng bên cạnh lườm Thạch Hạo đang thở phì phò, nói:
- Sư huynh, lúc trước ngươi cũng như vậy thôi.
Biểu hiện trên mặt Thạch Hạo lập tức đông cứng lại, sư đệ quả nhiên đều là những thứ đáng ghét!
Lý Bình An tiếp nhận Phi Hạc Truyền Âm phù, đưa một sợi pháp lực vào, phi hạc lập tức bay lên không trung, tản ra từng tia kim quang, thanh âm của Ninh Khuyết từ trong phi hạc truyền ra:
“Sư phụ tại thượng, đệ tử Thanh Minh bất hiếu, xin dập đầu bái sư phụ! Từ lúc bái sư đến nay đã hơn mười năm, những năm qua sư tôn truyền ta đại đạo, dạy ta bản lĩnh, đệ tử vốn nên làm bạn sư tôn, tận trách nhiệm đệ tử. Nhưng Thánh Đường tàn bạo, tìm tới cửa muốn lấy mạng đệ tử, sư tôn bảo vệ đệ tử hai lần đều bị trọng thương, đệ tử cảm động đến rơi nước mắt, cũng cảm thấy bản thân mình thấp kém, cho nên rời đi Tây Vực tiến về nơi khác rèn luyện. Không từ mà biệt, kính xin sư tôn thông cảm!"
Phi hạc nói xong, linh quang trên thân tan rã, bay xuống lại trên tay Lý Bình An.
Lý Bình An trầm mặc một hồi, thở phào một hơi:
- Hắn đây là muốn hấp dẫn sự chú ý của Thánh Đường đi chỗ khác!
Thạch Hạo vội vàng nói:
- Vậy tiểu sư đệ chẳng phải là rất nguy hiểm? Không được, ta muốn đi tìm hắn.
Lý Bình An giận nói:
- Ngay cả hắn đi nơi nào cũng không biết, các ngươi đi đâu tìm?
Thạch Hạo cười hì hì:
- Đi khắp bốn phía, vạn nhất gặp thì sao! Coi như là rèn luyện. Sư đệ, ngươi nói đúng không?
Bạch Hiểu Thuần chẹp chẹp miệng, mẹ nó, cuộc sống an ổn của mình lại kết thúc, gật đầu trái lương tâm nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Lý Bình An nhìn hai đệ tử ý chí chiến đấu sục sôi, trong lòng vô cùng cảm khái, thiên mệnh chi tử trưởng thành, cũng nên thả ra xông xáo một phen, gật đầu nói:
- Cũng được! Nếu không tìm thấy Thanh Minh, các ngươi cũng đừng trở về.
- Vâng!
Bạch Hiểu Thuần hưng phấn kêu một tiếng, xoay người chạy về hậu viện, một lát sau hai đạo nhân ảnh từ trong đạo quan đằng không bay lên.
Thạch Mặc nhìn hai đạo lưu quang phóng lên tận trời, lo lắng nói:
- Quan chủ, bọn hắn ra ngoài vạn nhất xảy ra nguy hiểm thì sao?
Thánh Đường chính là Thánh Địa, không phải hai người bọn họ có thể chống lại được.
Lý Bình An cười lớn:
- Chỉ cần cẩn thận một chút, an nguy của bọn hắn không đáng ngại.
Thanh Thạch có Địa Sát Biến Hóa thuật, mặc dù tu vi còn yếu, nhưng nếu gặp được dịch nhân không thể địch lại, trực tiếp biến thành chim ưng bay vào trong rừng, thu liễm khí cơ thấp xuống như sơn ưng bình thường, địch nhân căn bản không thể tìm được.
Thanh Thuần thuần thạo Thiên Cương thần thông Ngũ Hành đại độn, kim mộc thủy hỏa thổ hắn tùy ý chui vào, trong tất cả đệ tử, bản lĩnh chạy trốn của nó giỏi nhất.
Thanh Minh có thể chuyển đổi âm dương, tự do xuất nhập U Minh, gặp được nguy hiểm có thể tiến vào Minh giới, Thánh Đường e ngại Minh vương sẽ không dám truy kích.
Thạch Mặc vẫn còn lo lắng:
- Vạn nhất bọn hắn chủ quan?
Lý Bình An ung dung:
- Đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường, cũng nên ra ngoài nhìn thế giới một phen, đối với bọn hắn hiển nhiên là tốt, không cần quá lo lắng.
Thạch Mặc đáp:
- Vâng!
Nàng ngẩng đầu nhìn hướng hai người rời đi, trong lòng vẫn là bất ổn.
Lúc này, Dạ Vũ một thân hồng y từ bên ngoài đi tới, nhìn ba người trong viện, cười nói:
- Các ngươi đứng đây nghênh đón ta sao?
Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Mặc lấy lại tinh thần, cùng nhau hô lên:
- Dạ Vũ tỷ!
Dạ Vũ cười hì hì:
- Thật ngoan!
Lý Bình An phất phất tay:
- Các ngươi chuẩn bị cơm trưa đi! Ta có một số việc muốn hỏi Dạ Vũ cô nương.
- Dạ sư phụ!
Ba người đáp ứng, đi về phía hậu viện.
Dạ Vũ đi đến cái ghế ngày thường mình hay nằm, tùy ý nằm xuống, thoải mái híp mắt, nhìn qua vô cùng thư sướng an nhàn.
Lý Bình An ngồi bên cạnh ghế nằm, hỏi:
- Dạ Vũ cô nương, bần đạo có chuyện muốn thỉnh giáo.
- Chuyện gì?
Dạ Vũ lười biếng nói.
Lý Bình An ngưng trọng:
- Hiện tại Đạo môn cùng Thánh Đường kết oán, Thánh Tử đến đây bị bần đạo đánh trở về, có thể dẫn tới việc Vô Lượng Quang Thần ra tay hay không?
Dạ Vũ lười nhác:
- Cái này cũng khó nói, mặc dù giữa các Thánh giả luôn có ước định, để cân bằng, thánh giả không thể xuất thủ. Nhưng lão già Vô Lượng Quang Thần kia từ trước đến nay không tuân theo quy củ, hắn tùy tiện mượn cớ liền có thể ra tay với ngươi, những thánh giả khác cũng sẽ không vì ngươi bênh vực kẻ yếu.
Hựt Trong lòng Lý Bình An khẽ run, bần đạo không thể rời đi Tam Thanh quan, hiện tại bên ngoài có vẻ như rất nguy hiểm.