← Quay lại trang sách

Chương 654 Giả Mạo Thái Tử

Lúc này bọn người Thạch Hạo mới bước ra từ trong góc.

Thạch Hạo vung tay lên:

- Đi! Theo sau.

Ba người lập tức lặng lẽ theo đuôi.

Đám người Thái Tử trở lại trang viên mà Hỏa Quốc đã chuẩn bị cho họ. Thân phận của Thái Tử cao quý như thế, một đường đều phải cẩn thận, nếu như Thái Tử xảy ra chuyện gì ở Hỏa Quốc, vậy thì phiền toái rất lớn.

Đại môn đóng lại, trong lòng mọi người cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

Một nam tử trung niên cười ha hả:

- Điện hạ, không có chuyện gì đâu! Đây chính là Hỏa Quốc hoàng đô, lại có rất nhiều Thánh Địa đệ tử đến đây, sẽ không xảy ra chuyên.

Thạch quốc Thái Tử gật đầu, nhẹ nhõm nói:

- Có lẽ thật sự là ta quá khẩn trương, các ngươi đều về hết đi!

Bản cung đi nghỉ một chút.

Đám hộ vệ cung kính thi lễ:

- Vâng!

Thạch quốc Thái Tử đi về hậu viện, trên mặt mỉm cười, nếu như có thể cưới được công chúa của Hỏa Quốc, chờ mình đăng cơ hoàng vị liền có thể chưởng khống hai Siêu Phàm quốc gia, lúc đó xem như là Thánh Địa cũng phải dùng lễ để tiếp đón mình.

Quan trọng hơn là, cưới công chúa Hỏa Quốc còn có thể khiến Thạch Hạo đau lòng, ngẫm lại cảm thấy cả người đều hưng phấn!

Thạch quốc Thái Tử hơi cười cười, ai ngờ vừa đặt chân vào hậu viện, trước mắt đột nhiên tối sầm, bịch một tiếng ngã lăn trên mặt đất. Đôi mắt trợn trắng, máu tươi sau gáy bắt đầu chảy ra.

Ninh Khuyết nhàn nhạt nói:

- Sư huynh, ngươi ra tay quá nặng.

Bạch Hiểu Thuần buông tay, ngượng ngùng nói:

- Hắn cười thật là bỉ ổi, nhịn không được dùng lực hơi mạnh.

Thạch Hạo quay người một cái, trên thân ánh lên một trận kim quang, nháy mắt biến thành dáng vẻ của Thạch quốc Thái Tử, ngay cả quần áo khí tức đều giống nhau như đúc, nửa điểm khác biệt cũng không có.

Thạch Hạo Thái Tử mở miệng, ngữ khí trầm ổn:

- Hai vị sư đệ, các ngươi đem hắn giấu đi trước đã.

Bạch Hiểu Thuần lúc này mới nói:

- Sư đệ, ngươi đem hắn giấu đi.

Ninh Khuyết:

Thật sự muốn đánh sư huynh một cái! Nhưng mà không có biện pháp, Ninh Khuyết chỉ có thể xoay người nhấc Thạch quốc Thái Tử lên, theo Thạch Hạo Bạch Hiểu Thuần bước vào trong lâm viên.

Ba người cẩn thận đi một đoạn, chuyển qua một khúc ngoặt, nháy mắt dừng chân lại.

Trước mặt họ là một thanh niên mặc áo bào tím đang bình thản nhìn ba người bọn họ.

Ách!

Ninh Khuyết lặng lẽ đem Thạch quốc Thái Tử trong tay giấu ra phía sau.

Bạch Hiểu Thuần thọc Thạch Hạo, nhỏ giọng:

- Làm sao bây giờ?

Thạch Hạo còn chưa lên tiếng, Vũ Lăng vương liền nhàn nhạt nói:

- Đem người cho ta!

Ninh Khuyết nhìn về phía Thạch Hạo.

Thạch Hạo phất phất tay bất đắc dĩ:

- Cho hắn đi!

Ninh Khuyết tiến lên, đem Thạch quốc Thái Tử đưa ra.

Vũ Lăng vương đưa tay chạm lấy Thạch quốc Thái Tử, một ngón vừa điểm, đột nhiên xuất hiện một đạo hoàng quang bao phủ hắn lại, biến Thạch quốc Thái Tử thành một pho tượng bằng đá, ngay cả quần áo cũng biến thành đá, bày ra tạo hình lạnh lùng.

Vũ Lăng vương nói:

- Thế này mới là vạn vô nhất thất.

Trong lòng ba người Thạch Hạo lập tức vững vàng.

Trên người Thạch Hạo lóe lên quang mang, lập tức trở lại nguyên dạng, hắn cúi đầu thi lễ cười:

- Đa tạ cữu cữu!

Cho dù lại thấy một lần, trong lòng Vũ Lăng vương vẫn hiện lên một tia rung động, đây là nguyên kỹ gì chứ? Vậy mà có thể biến thành bộ dáng của người khác!

Vũ Lãng vương nhịn không được hỏi:

- Ngươi đây là nguyên kỹ gì?

Thạch Hạo đứng dậy nói:

- Địa Sát Thất Thập Nhị Biến Hóa Thần Thông.

Vũ Lăng vương vô cùng cảm thán:

- Đạo môn công pháp thật sự là thần kỳ. Ngươi biến thành dáng vẻ của Thái Tử, đi theo ta.

- Vâng!

Quang mang lóe lên, Thạch Hạo lần nữa biến thành hình dạng Thạch quốc Thái Tử.

Vũ Lăng vương dẫn theo Thái Tử bằng đá đi đến sân nhỏ bên cạnh, bọn họ lập tức đuổi theo.

Vũ Lăng vương dẫn bọn hắn vào trong một cái đại viện, tiện tay quơ một cái, ném tượng đá Thạch quốc Thái Tử bay ra, phịch một tiếng tọa lạc trên núi giả chính giữa hồ nước, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, dù là ai cũng không liên hệ pho tượng này với Thái Tử Thạch quốc được.

Vũ Lăng vương nhìn một thân đạo bào của Bạch Hiểu Thuần cùng Ninh Khuyết, chậm rãi nói:

- Các ngươi đi ra ngoài trước, đổi bộ quần áo khác, chờ ta an bài.

Bạch Hiểu Thuần cúi đầu nhìn thoáng qua y phục của mình, thầm thì:

- Vẫn sạch sẽ chán mà!

- Quá bắt mắt.

Vũ Lãng vương nói.

Ninh Khuyết kéo kéo Bạch Hiểu Thuần:

- Đa tạ cư sĩ nhắc nhở, bây giờ chúng ta ra ngoài thay quần áo.

Bạch Hiểu Thuần nhìn về phía Thạch Hạo kêu lên:

- Sư huynh bảo trọng, chúng ta đi trước!

- Ừm!

Thạch Hạo Thái Tử nhẹ gật đầu.