Chương 653 Người Thạch Quốc
Hỏa Hoàng tiến lên vuốt ve thân thể cây khô, thương cảm nói:
- Vạn vật đều có thọ mệnh, Tổ Tế Linh thân là thần thụ, tuổi thọ dài lâu, nhưng nó cũng đã che chở chúng ta hai vạn năm, hiện tại vẫn là đi đến những phút cuối rồi.
Thụy Vương sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Hỏa Quốc có thể trở thành thế lực lớn chỉ đứng sau Thánh Địa, nguyên nhân rất lớn chính là dựa vào Tổ Tế Linh chỉ uy.
Hiện tại Tổ Tế Linh chết đi rồi, Hỏa Quốc sợ là sẽ chấn động.
Hỏa Hoàng ho khan hai tiếng:
- Không chỉ Tổ Tế Linh, ta cũng đã 4,800 tuổi, tuổi thọ đến đây là sắp hết rồi, mà Hoa nhi hiện tại vẫn còn kém xa. Một khi hắn xưng hoàng, không có Tổ Tế Linh để dựa vào, Hỏa Quốc sẽ nghênh đón đả kích rất lớn, bị tiêu diệt chỉ là sớm muộn.
Thụy Vương có thể tưởng tượng được, Tổ Tế Linh khô trụi, Hỏa Hoàng qua đời, tân Hỏa Hoàng còn chưa trưởng thành, Hỏa Quốc sẽ nghênh đón cục diện đáng sợ cỡ nào. Bỗng nhiên da đầu tê rần, trầm thấp nói:
- Cho nên chỉ có thể gả Linh Nhi đi liên hôn?
Trong mắt Hỏa Hoàng lóe lên tinh quang:
- Vì Hỏa Quốc, chỉ có thể như thế. Nếu như có thể gả cho Thánh Địa thiên kiêu, cũng không tính là ủy khuất. Chờ sau khi ta chết hài tử của Linh Nhi có thể tiếp nhận hoàng vị, lưng dựa Thánh Địa, đủ để cam đoan Hỏa Quốc an ổn.
- Ail Thụy Vương thở dài một hơi, thương cảm nói:
- Tổ Tế Linh không còn, tin tức này có thể giấu được bao lâu?
Hỏa Hoàng ngưng trọng:
- Năng lượng của Tổ Tế Linh đã tiêu tán, mảnh không gian này cũng sắp không duy trì được nữa, sẽ hiển lộ ra. Trước thời điểm mọi người biết tin Tổ Tế Linh chết đi, Hỏa Quốc nhất định phải tìm được một nơi để gửi gắm.
Hai người đứng bên trong không gian Tế Linh không mở miệng nói gì nữa, áp lực nặng nề đè trong lòng.
Sau đó mấy ngày, các đại thế lực từ bốn phương tám hướng đã tề tựu ở Hỏa Quốc hoàng đô. Trên giấy mời Thạch hoàng đã ghi rõ, nếu ai có thể trở thành phò mã của Hỏa Quốc, tương lai vị trí đứng đầu sẽ để cho con của hắn đảm nhiệm, cũng chính là giao ra mấy vạn năm truyền thừa. Sức hấp dẫn cường đại như thế, ngay cả Thánh Địa cũng khó kháng cự, nhao nhao phái đệ tử ưu tú tranh tài thử sức.
Hỏa Quốc đô thành hừng hực khí tức nóng rực, Hỏa linh lực dồi dào dị thường, đô thành khổng lồ chiếm diện tích không biết bao nhiêu dặm, từ trên cao nhìn xuống, đình đài lầu các nối tiếp nhau san sát, dị thường rung động.
Trên đường phố gần hoàng cung, ba người Thạch Hạo đi trên đường phố ngựa xe như nước, thập phần náo nhiệt.
Bạch Hiểu Thuần hít sâu một hơi, trong mắt mang theo hưng phấn:
- Linh lực hỏa hệ vô cùng nồng đậm, khiến ta nổi lên dục vọng muốn luyện đan.
Thạch Hạo, Ninh Khuyết quay đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, quát:
- Chịu đựng!
Bạch Hiểu Thuần giật nảy mình, nói:
- Các ngươi làm gì phản ứng dữ vậy?! Ta chỉ nói một chút mà thôi.
Thạch Hạo cùng Ninh Khuyết nghe Bạch Hiểu Thuần muốn luyện đan liền hãi hùng khiếp vía. Vốn hắn luyện chế đan dược thì không có vấn đề gì cả, chỉ sợ trong lúc luyện đan nhất thời bộc phát ý tưởng, vậy sẽ là đại nạn. Vì chuyện này mà mấy chục năm nay bọn hắn đã gánh hậu quả nặng nề rồi.
Ba người quay đầu nhìn về phía đông, đột nhiên thấy cự long phá không bay tới, lướt qua vô số nhà cửa, thân ảnh to lớn che phủ ánh sáng mặt trời, khiến bách tính thốt lên những âm thanh kinh ngạc.
Bạch Hiểu Thuần nói thầm:
- Long tộc cũng tới, sư huynh, áp lực của ngươi rất lớn đó!
Ninh Khuyết nghi hoặc:
- Nhưng Hỏa Quốc công chúa cầu thân, sao lại kinh động Thánh Địa?
Thạch Hạo lạnh nhạt:
- Linh Nhi không nguyện ý, ai cũng không thể buộc nàng!
Khi đang nói chuyện, mấy đạo thánh quang màu trắng trên trời đã rơi vào trong hoàng cung.
Biểu tình Bạch Hiểu Thuần ngưng trọng:
- Làm sao bây giờ? Bọn người Thánh Đường cũng tới, chúng ta cứ thế đi vào, đừng nói tìm Linh Nhi công chúa, chỉ sợ chưa đặt chân tới cửa đã bị người Thánh Đường liều mạng.
Thạch Hạo nhìn quanh, đột nhiên nhãn tình sáng lên, cười nói:
- Có cách rồi!
Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết cũng nhìn theo ánh mắt Thạch Hạo, chỉ thấy xa xa trên phố có một nhóm người xiêm y lộng lẫy đang dạo vòng quanh.
Bạch Hiểu Thuần nói thầm:
- Người Thạch quốc!
Thạch quốc Thái Tử đang đi dạo phố đột nhiên rùng mình một cái, chau mày.
Bên cạnh có một thanh niên cười ha hả hỏi:
- Điện hạ, ngài sao vậy?
Thạch quốc Thái Tử ngó dáo dác chung quanh, nghi hoặc:
- Đột nhiên có cảm giác bất an.
Bên cạnh có người cười:
- Thân ở tha hương khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, Thái Tử điện hạ, ngài quá khẩn trương mà thôi!
Thật sao? Thạch quốc Thái Tử trong lòng dâng lên một cỗ nghi hoặc, nhưng vẫn thận trọng:
- Chúng ta về trước đi!
Những người khác nhẹ gật đầu, đám hộ vệ cũng xoay lại đi theo hắn.