← Quay lại trang sách

Chương 664 Hai Nữ Chạy Trối Chết

Ninh Khuyết truyền âm nói:

“Sư huynh, đừng nói ngài lại muốn đại náo hoàng cung nữa hả?

Hoàng cung Hỏa Quốc khác Thạch Quốc, nếu đại chiến ở hoàng cung Hỏa Quốc rất dễ ngộ thương bách tính"

Thạch Hạo truyền âm nói:

“Nếu sử dụng bùa hộ thân sư phụ đưa chúng ta hẳn là có thể lấy khí thế lôi đình trấn áp Hỏa Quốc, sẽ không ảnh hưởng bên ngoài"

Trong lúc mọi người đang tìm kiếm, một cỗ khí tức cuồng bạo vọt tới từ phía xa.

Hai bóng dáng xinh đẹp chạy ở trước, phía sau đuổi theo hơn mười người. Bọn họ giống như mèo vờn chuột, phát ra tiếng cười quái dị.

Một thiếu nữ nhìn thấy đoàn người Thạch Hạo lập tức hoảng sợ cầu cứu:

- Cứu mạng! Xin cứu chúng ta!

Bên ngoài không gian, sắc mặt lão già càng ngày càng khó coi thậm chí đã nhắm mắt lại. Nếu hai đệ tử bị Long tộc vấy bẩn trước mắt bao người thì đó không những là sự sỉ nhục của hai nàng mà còn là sỉ nhục của cả tông môn.

Bên cạnh đột nhiên có tiếng kêu ngạc nhiên:

- Thạch quốc, Thạch quốc ra tay.

Lão già mở to mắt, thấy chư vị tướng lĩnh đang bay về phía thiếu nữ phóng ra từng đạo nguyên kỹ đánh lên đám người Tỉnh La đảo đang đuổi theo ở mặt sau. Tinh La đảo lập tức phản đòn tạo ra cơn sóng lớn trên biển dung nham.

Lão già ngạc nhiên nhìn Thạch quốc Vũ Lăng Vương, cảm kích nói:

- Đa tạ Thạch quốc viện thủ, vô cùng cảm kích ân tình cứu trợ lần này.

Vũ Lãng Vương cười nhạt nói:

- Loại tình huống này là người đều sẽ xuất thủ.

Mặt mũi một ít thế lực còn lại đều trở nên khó coi, ý ngươi là chúng ta không phải người hả?! Đệ tử tông môn bọn họ cũng gặp đoàn người đang truy đuổi này nhưng ai cũng khoanh tay đứng nhìn.

Đảo chủ cao gầy của Tinh La đảo cười khà khà nói:

- Các ngươi tưởng đám tiểu tử Thạch Quốc có thể cứu các nàng à? Chỉ là nhiều thêm mấy cỗ thi thể thôi.

Sắc mặt lão giả trầm xuống, trong lòng lại dâng lên tuyệt vọng, trong đó lại tuyệt vọng, Long tộc thánh địa!

Đảo chủ Tỉnh La đảo quay đầu nhìn Vũ Lăng Vương rồi cười lạnh:

- Thạch Quốc các ngươi nên chuẩn bị đổi Thái Tử đi, tiểu tử lúc trước đại náo hoàng cung Thạch Quốc cũng coi là thiên tài đó, không bằng ba vái sáu lạy mời hắn về thì hay hơn.

Vũ Lăng Vương nói:

- Cái này không phiền ngươi quan tâm. Ngươi vẫn nên lo lắng chuyện khác đi! Nếu Long tộc thiên kiêu vì chủ ý của các ngươi ngã xuống ở bí cảnh thì không biết người của Tinh La đảo các ngươi có chịu được lửa giận của Cự Long tộc không nhỉ.

Đảo chủ Tinh La đảo cười quái dị nhìn Vũ Lăng Vương, trong mắt hắn Vũ Lăng Vương chỉ được cái mạnh miệng mà thôi.

Dương tướng quân run rẩy mặt mày, thấp giọng sốt ruột nói:

- Vũ Lăng Vương, hiện tại nhóm người của Thái Tử sao đối đầu nổi người của Thánh địa, sao có thể cứu người dưới tay Long tộc được?

Vũ Lăng Vương nói:

- Lão tướng quân, sao lá gan lại nhỏ vậy. Nghe nói lúc trẻ ngài còn dám dẫn binh bao vây tổng bộ Thánh Đường Đông Vực cơ mà.

Dương tướng quân sốt ruột nói:

- Bởi vì ta có lòng tin tất thắng, hiện tại bọn hắn dựa vào đâu mà dám đối đầu với Thánh địa? Người của Thánh địa toàn là Siêu Phàm trung cấp.

Vũ Lăng Vương cười nói:

- Không cần sốt ruột, hai vị viện binh bệ hạ chuẩn bị mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều.

Dương tướng quân đổ mồ hôi đầy đầu, Thái Tử điện hạ đang ở lằn ranh sinh tử thì sao ta có thể không nóng nảy được?!

Lúc mọi người đang nói chuyện, tình thế trên chiến trường đã nghịch chuyển. Dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của Bạch Hiểu Thuần, chư vị tướng quân Thạch Quốc giống như hổ thêm cánh, ngạo nghễ tung hoành đánh ra từng phát nguyên kỹ làm đám người Tinh La đảo thổ huyết rơi xuống dung nham. Mỗi lần đệ tử Tỉnh La đảo phản kích đều bị huyền băng đông cứng chặn lại, huyền băng không dày nhưng vừa vặn chắn được công kích của bọn họ.

Một đám đệ tử Tinh La đảo tức đến xanh mặt, ánh mắt phun lửa như muốn thổ huyết.

Bên ngoài, đảo chủ Tỉnh La đảo trầm mặt, tên hắc bào đáng chết.

Bọn người Thạch Hạo nhàn nhã đứng cạnh quan sát đại chiến, hai thiếu nữ hốt hoảng chạy tới.

Một thiếu nữ mặc áo đỏ vội vàng kêu lên:

- Ân công đi mau, sau lưng bọn chúng còn có người! Chúng là tay sai của Long tộc.

- Long tộc!

Thạch Hạo nghi hoặc hỏi:

- Sao Long tộc phải đuổi giết các ngươi?

Một thiếu nữ thùy mị khác vừa xấu hổ vừa giận dữ nói:

- Long tính bản dâm, bọn hắn muốn làm chuyện bất chính với chúng ta. Các sư huynh liều chết mới tìm được cơ hội giúp chúng ta chạy thoát nhưng lại bị đám người Tỉnh La đảo đuổi tới, nếu không có hai vị ân công ra tay thì chúng ta... Chúng ta chỉ có thể chết thôi.

Thiếu nữ áo đỏ sốt ruột kêu:

- Ân công, các ngươi mau chạy đi!

Thạch Hạo vững vàng đứng trên không trung nói:

- Nếu muốn trốn thì cũng phải cứu các sư huynh của các ngươi ra, nếu không thì bọn hắn xong đời rồi!