← Quay lại trang sách

Chương 665 Thạch Hạo Mượn Đao

Bạch Hiểu Thuần điểm tay, người cuối cùng của Tỉnh La đảo bị huyền băng bao phủ trong nháy mắt đông cứng tại chỗ. Trấn Đông tướng quân đâm ra một thương, máu tươi nở rộ, thân thể hắn bị chia năm xẻ bảy rơi xuống biển dung nham rồi bị nó nuốt dần.

Bên trong ngoại không gian, đảo chủ Tinh La đảo gầm thét kêu lên:

- Can đảm thật!

Vũ Lăng vương liếc hắn, cười lạnh nói:

- Giờ thì giận, lát nữa ngươi sẽ muốn khóc.

Đảo chủ Tỉnh La đảo quay đầu, âm trầm nhìn chằm chằm Vũ Lăng vương nói:

- Bản đảo chủ cũng muốn nhìn làm sao bọn hắn lại sống sót được dưới tay Long tộc, Thái Tử Thạch quốc ngươi hẳn phải chết.

Hai người nhìn nhau, một lạnh nhạt cười lạnh, một lửa giận cuồn cuộn, sát ý tràn ngập.

Trên chiến trường, chư vị tướng quân chém giết truy đuổi đệ tử Tinh La đảo rồi tụ tập lại bên cạnh Thạch Hạo.

Tướng quân Trụ quốc cầm đầu cười nói:

- Sảng khoái, thật sự là quá sảng khoái, chưa từng đánh trận nào hăng như thế.

Hắn nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần áo đen nói:

- Đa tạ bằng hữu!

Những người còn lại cũng thân thiện gật đầu nói lời cảm tạ.

Phong thống lĩnh cũng cười ha hả nói:

- Muốn giết đám người Tỉnh La đảo kia từ lâu lắm rồi.

Thạch Hạo ngưng trọng nói:

- Cẩn thận, có người đến.

Chư vị tướng quân lập tức im lặng, sau một khắc cảm giác được khí thế núi lở sóng thần cuốn tới, chư vị tướng quân đột nhiên trừng to mắt, toàn thân run rẩy.

Bạch Hiểu Thuần quay đầu nhìn về phía hai nữ nói:

- Các ngươi không chạy trốn sao?

Phong vận thiếu phụ lắc đầu nói:

- Ân công còn chưa rời đi, sao chúng ta có thể thoát đi một mình?

Thiếu nữ áo đỏ cầm trường kiếm phẫn hận kiên quyết nói:

- Không trốn, cùng bọn hắn liều mạng, cùng lắm thì chết một lần mà thôi.

Khí tức Siêu Phàm ập đến, hơn ba mươi người xuyên qua không gian nháy mắt xuất hiện trên đầu nhóm Thạch Hạo, cầm đầu chính là tên lùn Tinh La đảo, Long tộc lại không có ai.

Tên lùn Tỉnh La đảo mang theo một thanh niên, một tay khác cầm thanh hắc đao quái dị để trên cổ đối phương.

Hắn cúi đầu nhìn trong dung nham thi thoảng lộ ra chút xương bị thiêu đốt thành than, hắc hắc cười lạnh nói:

- Được, được lắm! Cũng dám giết huynh đệ Tỉnh La quần đảo ta.

Những người còn lại cũng đều khóa chặt nhóm Thạch Hạo, ánh mắt lạnh lùng.

Thanh niên bị tên lùn xách trong tay, cố gắng ngẩng đầu nhìn hai nữ tử, há mồm lộ ra miệng đầy vết máu, khàn khàn nói:

- Trốn, mau trốn!

Hai nữ tử nhìn thấy hình ảnh thê thảm ấy, lập tức lệ rơi đầy mặt.

Thiếu nữ áo đỏ lắc mạnh đầu, thút thít nói:

- Đại sư huynh, ta không trốn, chúng ta không trốn, muốn chết sư huynh đệ chúng ta chết cùng một chỗ.

Tên lùn đáp trả:

~ Tình cảm sư huynh muội sâu đậm quá!

Ánh mắt hắn tàn nhẫn, ánh đao lóe lên, máu bắn tung tóe.

Thanh niên kêu lên, một chiếc tai đầy máu bay lên rồi rơi xuống dung nham.

Thiếu nữ áo đỏ và phong vận thiếu phụ cùng cả kinh kêu lên:

- Sư huynh!

Tên lùn đánh giá hai nữ tử, cười lạnh nói:

- Một đao kia chỉ là lỗ tai, tiếp theo không biết là nơi nào đâu.

Ngoan ngoãn nghe lời cởi sạch quần áo đi phục thị các đại nhân Long tộc, nếu không đao tiếp theo chính là lấy mạng bọn chúng đấy.

Sau lưng tên lùn người lại có mười người đi ra, mỗi người đều dùng vũ khí chỉ vào một nam tử, mỗi nam tử đều mình đây thương tích toàn thân đẫm máu, đã không có lực phản kháng.

Phong vận thiếu phụ lệ rơi đầy mặt khẩn cầu nói:

- Ta... Ta đi! Cầu ngươi thả các sư huynh đệ ra.

Đại sư huynh trong tay tên lùn kịch liệt giãy dụa kêu lên:

- Không... Không được!

Tên lùn hắc hắc nói:

- Tốt lắm, Long tộc cao quý biết bao, có thể phục vụ bọn hắn chính là vinh hạnh của các ngươi, nếu không phải bên trong bí cảnh nữ nhân thưa thớt, sao tới lượt các ngươi!

Thiếu nữ áo đỏ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng.

Bên ngoài không gian, lão giả hoa bào cũng ngã ngồi trên ghế, thần sắc thống khổ, mang theo vẻ điên cuồng.

Bên trong bí cảnh, tên lùn dùng hắc đao chỉ vào Thạch Hạo, tàn nhẫn nói:

- Kẻ giết đệ tử Tinh La đảo ta chính là các ngươi hả! Thái Tử Thạch quốc, ta muốn bắt ngươi quỳ dưới chân ta như chó vẩy đuôi mừng chủ, sau đó xoẹt từng đao cắt ngươi thành tám khối.

Hơn mười tướng quân lập tức ngăn trước Thái Tử Thạch Hạo.

Không biết là ai trầm giọng nói:

- Thái Tử điện hạ, đợi chút nữa chúng ta ngăn trở bọn hắn, ngài lập tức trốn đi!

Thạch Hạo hít một hơi, lãnh đạm nói:

- Cho ta một thanh đao!

Chư vị tướng quân đều sững sờ.

Thạch Hạo duỗi tay ra, lại nhấn mạnh:

- Cho ta một thanh đao!

Bạch Hiểu Thuần truyền âm nói:

“Hình như sư huynh nổi giận thật rồi!"

Ninh Khuyết như có như không gật đầu, truyền âm nói: