Chương 668 Đồ Sát Long Tộc
Ninh Khuyết xoay hai tay, nắm đấm hỏa hồng to lớn lập tức chuyển hướng, đâm vào dung nham phía xa, oanh! Dung nham nổ lên một trụ dung nham to lớn, thông thiên triệt địa.
Hỏa long trung niên ngơ người, mình không hề nương tay, hơn nữa còn có thể coi là đánh lén, nhưng lại bị hắn chặn một cách thoải mái.
Hỏa long giật mình, đây cũng là Siêu Phàm trung giai, mà khả năng còn mạnh hơn mình.
Long Phong lạnh giọng nói:
- Thái Tử Thạch quốc, chính là các ngươi truy đuổi tùy tùng của ta?
Thạch Hạo gật đầu bình thản nói:
- Giết một chút!
Long Phong phẫn nộ quát:
- Thật can đảm! Ngay cả người Long tộc ta ngươi cũng dám động.
Thạch Hạo liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói:
- Ai cho ngươi lá gan ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ?
Long Phong cười lạnh nói:
- Không biết tìm từ nơi nào một Siêu Phàm trung giai tuổi trẻ làm chỗ dựa, liền dám đến chỉ trỏ Long tộc ta, quả thực là không biết sống chết. Cùng cảnh giới, Long tộc ta là vua!
- Rống!
- Rống!
- Rống!
Vài tiếng long khiếu chấn thiên, trên người thanh niên Long tộc tất cả đều nổi lên quang mang, thân ảnh nhanh chóng biến lớn, hai cánh mở ra, từng con cự long hơn trăm mét dài nằm ngang ở không trung, vung cánh, biển dung nham nổi lên cuồng phong, hơi nóng đập vào mặt, áo bào và tóc mọi người bay phần phật.
Ninh Khuyết khẽ động phóng đến hỏa long lớn nhất, đánh ra một quyền âm hàn quỷ khí ngưng tụ thành quyền bạch cốt, trên nắm tay mọc đầy gai, giống như một con nhím to lớn lao về phía hỏa long, nhiệt độ thiên địa nháy mắt thấp xuống mấy độ.
- Rống!
Hỏa long to lớn ánh mắt lóe lên hung quang, há miệng phun hỏa trụ về Ninh Khuyết, nhiệt độ siêu cao khiến cho không khí chung quanh đều vặn vẹo.
Ninh Khuyết lóe lên, giống như hắc ảnh tránh thoát, hỏa trụ bắn vào biển dung nham, biển dung nham lập tức xao động bắn tung tóc.
Hỏa long quay đầu, hỏa trụ di chuyển theo Ninh Khuyết, biển dung nham phía dưới bị hỏa trụ vạch ra khe rãnh sâu hoắm, dung nham bay khắp.
Thạch Hạo nhìn cự long còn lại, mắt hiện lên u quang, duỗi tay ra nói:
- Đưa đao cho ta!
Lần này tướng quân kia không chần chờ, lập tức cung kính đưa trường đao lên.
Thạch Hạo cầm trường đao nhún người, xẹt qua không trung một vệt kim quang, từ bên ngoài nhìn vào có chút tương tự hoàng quang của nguyên khí Thạch quốc.
Đao quang loan nguyệt kim sắc càn quét, nháy mắt xẹt qua không trung, giống như một sợi kim tuyến bay lượn.
- Rống!
Một cự long rên rỉ thống khổ, thân thể đứt gãy long huyết vung vẩy, trực tiếp bị nhất đao trảm thành hai nửa, hai đoạn thân cự long thống khổ giãy dụa rên rỉ, bất lực rơi xuống dung nham, oanh long! Hai đoạn thân rồng chìm vào dưới đáy.
Bởi vì chuyện lúc trước, Thạch Hạo không có chút hảo cảm nào với Cự Long tộc, cho nên mỗi lần xuất thủ cũng không lưu tình, một đao Trảm Long rung động toàn trường.
Long Phong kinh sợ gầm rú nói:
- Giết!
- Rống!
- Rống!
- Rống!
Các cự long phát ra gầm thét, thân rồng to lớn bay múa, nguyên kỹ Long tộc kinh khủng nện xuống Thạch Hạo.
Thạch Hạo đứng ở không trung bễ nghễ tứ phương, trường đao quét ngang, áo bào tóc bay múa, nhìn thẳng từng đạo nguyên kỹ phía trên, ánh mắt ngưng lại, tay cầm trường đao phóng thẳng lên trời.
Một vệt kim quang nở rộ, tất cả nguyên kỹ đều bị một đao chém VÕ.
Một đạo đao quang phóng lên tận trời, phốc! Bắn vào một đầu cự long.
- Rống!
Cự long kia ngửa mặt lên trời rên rỉ, phần bụng bị thương sâu, nội tạng và máu tươi rơi xuống.
- Giết!
- Rống!
- Chết!
Từng cự long phát ra gầm rú kinh sợ.
Thạch Hạo hoành đao phi lên, trùng sát giữa đông đảo cự long, từng đầu cự long dài trăm mét huyết vung không trung, thi thể rơi xuống biển dung nham, bên trong bay ra mùi thịt.
Thạch Hạo bay lên, đại đao lóe kim quang chém xuống Long Phong, con ngươi Long Phong có ánh kim quang, tràn đầy sợ hãi, toàn thân cứng ngắc run rẩy trốn không thể trốn được.
Oanh! Hỏa trụ to lớn bay vụt từ bên cạnh đến, bịch một tiếng đâm vào trên đại đao Thạch Hạo, nháy mắt đẩy bay.
Hỏa long to lớn bay đến bên người Long Phong, quát:
- Biến thành nhân thân.
Quang mang lóe lên Long Phong lập tức biến thành nhân thân, hỏa long to lớn duỗi trảo bắt lấy Long Phong, hai cánh đập trong thiên địa cuốn lên cuồng phong nóng rực, hóa thành một đạo tàn ảnh nháy mắt đi xa.
Ninh Khuyết hạ xuống cạnh Thạch Hạo, hỏi:
- Không sao chứ?
Thạch Hạo tùy ý nói:
- Không có việc gì!
Hắn nhìn đại đao sứt mẻ tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc cây đao này hủy.
Ninh Khuyết hơi áy náy nói:
- Không dùng vũ khí cùng thần thông, ta cũng không bắt được hắn.
Thạch Hạo cười ha hả nói:
- Không có việc gì, lần sau gặp lại sẽ thanh toán.