← Quay lại trang sách

Chương 687 Đạo Môn Vào Hỏa Quốc

Thanh Tuyết cười khẽ đáp:

- Dù ta không nói ngươi cũng có thể hiểu ra nhanh thôi. Nếu như đã lấy được pháp bảo, ngươi đến sau núi kiểm tra uy lực của pháp bảo thử đi! Chúng ta đúng lúc rảnh rỗi cũng đi xem xem!

Thạch Hạo gật đầu cười nói:

- Vâng!

Cả nhóm đi ra bên ngoài Tam Thanh quan, một lúc sau đã đến một ngọn núi ở hậu sơn. Thạch Hạo tay cầm ná phi thân bay lên trước, trong mắt có chút háo hức nhìn Bạch Hiểu Thuần, nói:

- Nhị sư đệ, làm phiền đệ rồi!

Bạch Hiểu Thuần lui về sau hai bước, trong tay xuất hiện một cái phù triện, đưa tay vỗ lên người Ninh Khuyết bên cạnh một cái, lá bùa bốc cháy hóa thành các đạo thần quang hộ thể dày đặc quấn xung quanh cơ thể Ninh Khuyết. Bạch Hiểu Thuần duỗi tay chỉ vào Thạch Hạo, hét:

- Tam sư đệ, ngươi lên đi! Đừng sợ, sư huynh ủng hộ ngươi.

Biến hóa trong lúc này khiến mọi người choáng váng, cho đến khi Bạch Hiểu Thuần duỗi tay hò hét mới kịp nhận ra. Khóe miệng Ninh Khuyết giật giật, bất đắc dĩ bay về trước, bay cách Thạch Hạo vài ngàn mét nói:

- Đại sư huynh, ngươi ra tay đi!

Thạch Hạo trịnh trọng nói:

- Cẩn thận!

Giương ná trong tay kéo ra, linh khí trong cơ thể tạo thành hai tia sáng giữa dây thun, xung quanh tia sáng kéo dài là từng đại kim quang hiện ra, dồn dập tụ lại tại nên một quang cầu kim sắc.

Thạch Hạo thả tay, quang cầu kim sắc bay vèo đi, kéo ra một vệt sáng dài màu vàng trong không trung bay về phía Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết vỗ ra một chưởng, quang cầu kim sắc ầm một tiếng nổ tung, Ninh Khuyết lập tức lui về sau hai bước. Thạch Hạo tiếp tục kéo ná, liên tục bắn ra ba quang cầu, nhanh như lưu quang.

Câu hồn tỏa liên từ trên người Ninh Khuyết bay ra như một cự xà màu đen bay múa quấn quanh người Ninh Khuyết, vang lên lách cách.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ba quang cầu nên lên dây xích cùng nhau phát nổ, kim quang như kim châm bắn ra, bao phủ lấy Ninh Khuyết. Dây xích đen nhánh lao ra từ trong vụ nổ, vọt tới Thạch Hạo.

Thạch Hạo cười ha hả nói:

~ Tới hay lắm! Xem ta đây!

Mạnh mẽ kéo căng ná, vô cùng vô tận quang mang từ thiên địa xung quanh tụ lại tạo thành một quang cầu sáng rực to cỡ quả trứng gà, nhìn giống như một mặt trời nhỏ. Thạch Hạo thả tay mặt trời nhỏ phóng vọt đi, trong không trung một hóa thành hai, hai hóa thành ba, ba hóa thành ngàn vạn, quang cầu dày đặc như mưa sao băng bắn tới Ninh Khuyết.

Vô số quang cầu nhấn chìm Ninh Khuyết, uy lực nổ tung xé rách hư không thành một khu vực hỗn loạn. Trong chốc lát, hư không hỗn loạn khôi phục, dư âm vụ nổ biến mất.

Ninh Khuyết lông tóc vô thương đứng giữa không trung, cười nói:

- Sư huynh, ná cao su này của ngươi lực công kích không yếu, tốc độ nhanh, còn có thể tấn công bao phủ, rất tốt.

Thạch Hạo cũng yêu thích không buông mà cầm ná, cười hì hì nói:

- Ta cũng rất thỏa mãn! Thiên Nhãn thần thông thật sự quá là sắc bén.

Sau cơm trưa, Hỏa Linh Nhi tìm được Lý Bình An ở trong lương đình sau hậu viện, cung kính chắp tay thi lễ nói:

- Bái kiến Đạo Chủ!

Lý Bình An đang thưởng trà cười hỏi:

- Linh Nhi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?

Hỏa Linh Nhi chần chừ một chốc rồi nói:

- Phụ hoàng của ta bảo ta hỏi, có thể đưa Đạo Môn vào Hỏa quốc hay không?

Lý Bình An kinh ngạc nhìn Hỏa Linh Nhị, nói:

- Ngươi có biết điều kiện để đưa Đạo Môn vào là gì không?

Hỏa Linh Nhi gật đầu nói:

- Chúng ta đều biết, cúng tế Địa Phủ chư thần, nghênh đón Địa Phủ giáng lâm.

Lý Bình An hoài nghi hỏi:

- Như vậy các ngươi vẫn đồng ý sao?

Hỏa Linh Nhi kiên định nói:

- Đồng ý! Tuy rằng từ đây hoàng tộc Hỏa quốc ta mất đi căn cơ ở Minh giới, thậm chí sau khi chết còn phải chịu tội, nhưng mà bách tính cả nước sau khi chết đều có cơ hội luân hồi vãng sinh, bách tính cũng sẽ không bị quấy phá bởi oan hồn lệ quỷ nữa, như vậy tính ra có lợi hơn là có hại.

Lý Bình An mỉm cười nói:

- Ngươi có thể nghĩ như vậy thật không còn gì tốt hơn, nếu các ngươi đã thỉnh cầu Đạo Môn tiến vào Hỏa quốc, vậy bần đạo cũng sẽ bằng lòng.

Hỏa Linh Nhi vui mừng nói:

- Đa tạ Đạo chủ.

Sau khi Hỏa Linh Nhi cáo từ rời đi, Lý Bình An nghĩ một chút nói:

- Bạch Vân, tới Tam Thanh quan một chuyến đi.

Trong Bạch Vân quan dâng lên một đạo kiếm quang, trong nháy mắt xẹt qua thiên không rơi xuống trước Tam Thanh quan, hóa thành thân ảnh của Bạch Vân. Bạch Vân đẩy cửa đi về phía hậu viện, tới trước lương đình cung kính chắp tay hành lễ nói:

- Đệ tử Bạch Vân bái kiến sư tôn!

Lý Bình An vươn tay nói:

- Thầy trò chúng ta không cần đa lễ, tới đây ngồi đi!