← Quay lại trang sách

Chương 691 Nhân Tuyển Tây Du

Toàn thân Ma Long run lên, đôi mắt lớn khó tin nhìn Lý Bình An, ta... Ta lại còn có thể ra ngoài? Bị nhốt mấy chục năm, ngày ngày nghe trong quan tụng kinh, ma tâm hung ác của Ma Long sớm đã không còn nữa, hắn biết rõ năm đó mình phạm sai lầm cỡ nào, vốn nghĩ sẽ bị trấn áp vĩnh viễn, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới ngày mình còn có thể ra ngoài.

Trên không Lý Bình An nhìn ma long nói:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn?

Ma Long vội vã bò dậy, thân thể vừa động dây xích rung lên rầm rầm, ngẩng đầu gào:

- Muốn, muốn! Cầu đạo trưởng thả ta ra đi, cho ta một cơ hội làm long một lần nữa, tiểu long nhất định tích lũy công đức, không dám làm xằng làm bậy nữa.

Lý Bình An vui vẻ nói:

- Ngươi có thể nghĩ như vậy đương nhiên là không thể tốt hơn, Nam Vực không truyền đại đạo, thế nhân đều khổ, hai mươi năm sau có đệ tử Đạo Môn đến đây thỉnh kinh, ngươi có đồng ý làm tọa kỵ cho hắn không?

Ma Long gật đầu liên tục nói:

- Đồng ý, đồng ý. Xin Quan chủ thả ta ra, ta nguyện làm tọa kỵ cho hắn.

Lý Bình An nghiêm mặt nói:

- Ngươi phải nghĩ cho kỹ, một đường này yêu ma vô số, khó khăn chồng chất, rất có thể có nguy cơ vẫn lạc.

Ma Long vội nói:

- Nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi.

Lý Bình An duỗi tay túm một sợi xích, trên xích loé lên từng đạo phù văn, mặt nước dợn sóng dữ dội, một hắc ảnh phóng vọt ra mặt nước, làm tóe lên bọt nước.

- Graoo! Hắc ảnh biến lớn nhanh chóng trong không trung, phát ra tiếng rồng ngâm, hai cánh giương ra bay lượn trên bầu trời làm dấy lên từng trận cuồng phong.

Tất cả mọi người trong đạo quan đều ngẩng đầu nhìn ma long bay lượn trên không. Ma Long bay tự do một hồi rồi đáp xuống đạo quan, trên thân lóe lên hắc quang hóa thành một thanh niên yêu dị, quỳ phốc xuống trước mặt Lý Bình An, dập đầu nói:

- Đa tạ Quan chủ cho tiểu long một cơ hội, sau này tiểu long nhất định làm long một lần nữa, chuộc lại sai lầm.

Lý Bình An mỉm cười gật đầu:

- Đứng lên đi!

- Dại Dạ Nhiễm đứng dậy, chắp tay đứng thẳng, cung kính đến không thể nào cung kính hơn.

Lý Bình An nói:

- Thanh Thạch, con dẫn Dạ Nhiễm đi trước đến biên giới Đại Minh quốc, chọn một khe sâu bố trí ổn thỏa, lẳng lặng chờ hai mươi năm sau người thỉnh kinh tới.

Thạch Hạo, Dạ Nhiễm đồng thanh đáp:

- Dại Thạch Hạo và Dạ Nhiễm đằng không bay về hướng nam, không gian vặn vẹo một trận hai người biến mất. Trong đại viện Tam Thanh quan, Thanh Vũ vội hỏi:

- Sư phụ, chúng con phải làm gì?

Lý Bình An cười:

- Chúng ta ra ngoài đi dạo thôi! Thanh Ngưu!

Thanh Tuyết Thanh Vũ cũng vui vẻ kêu:

- Đại Hoa, Tiểu Hoa!

Bạch Hiểu Thuần vội vã nói:

- Sư phụ, con cũng đi, con cũng đi! Đại Bạch, mau qua đây.

Một bầy tọa kỵ từ xa kích động chạy qua, sau đó đám người cưỡi tọa kỵ lướt đi xa.

Mấy ngày sau, Thạch Hạo cùng Dạ Nhiễm bay đến một khe sâu hiểm trở, bốn phía núi non san sát, diều hâu lượn quanh, kêu lên từng tiếng trong trẻo.

Thạch Hạo nói:

- Chính là nơi này, ngươi ở đây chờ người thỉnh kinh đến đi.

Trong thời gian chờ đợi không được lỗ mãng, cũng không được chạy trốn, nếu không, cho dù là Thánh Giả Long Hoàng cũng không cứu nổi ngươi.

Dạ Nhiễm cung kính đáp:

- Vâng!

Trên thân lóe lên hắc quang, hắn hóa thành một điều hắc long khổng lồ phóng lên tận trời, xoay tròn một vòng trên không trung mới đáp xuống, ầm vang một tiếng, hắn chui thẳng vào trong hàn đàm.

Thạch Hạo bước ra một bước, nháy mắt phóng lên tận trời, biến mất ở chân trời.

Thời gian mười mấy năm đảo mắt liền qua, trong mười mấy năm này, tu vi đám người Thạch Hạo lại tiến thêm một bước, nhưng tranh phong giữa Đạo Môn và Thánh Đường vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn bị Thánh Đường áp chế càng thêm kịch liệt.

Trên một đường phố ở Đại Minh Quốc, một thanh niên phong thần tuấn lãng đang ngồi dựa vào lan can, tầm mắt phóng xuống các đại cô nương tiểu tỷ tỷ bên dưới, trời mùa hè, ăn mặc thật mát mẻ quá!

Có thiếu nữ đi ngang qua nhìn thấy Thanh Phong tuấn mỹ, ánh mắt cũng có chút xấu hổ, nàng chớp chớp mắt nhìn Thanh Phong.

Nơi xa có một thanh niên mặc đạo bào rách nát đang chạy đến, hắn ngẩng mặt nhìn Thanh Phong, lộ ra gương mặt bầm dập, khóc nức nở kêu:

- Sư phụ!

Thanh Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi:

- Đạo Nguyên, sao ngươi lại bị đánh?

Đạo Nguyên phanh một tiếng quỳ trên mặt đất, kêu khóc nói:

- Sư phụ, ngài dạy con tu luyện đi!

Thanh Phong trầm ngâm một chút, tự lẩm bẩm:

- Tính toán thời gian, cũng không sai lệch mấy.

Đạo Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, rốt cuộc sư phụ nguyện ý dạy ta tu luyện sao?

Thanh Phong nghiêm mặt hỏi:

- Vì sao ngươi muốn tu luyện?

Đạo Nguyên thương cảm nói:

- Con muốn cứu người, hôm nay ngoài thành lại có một thôn trang bị yêu quái tập kích, rất nhiều người trong bọn hắn bị giết, con đúng lúc đi qua liền an ủi bọn hắn, thuyết pháp cho bọn hắn nghe. Kết quả còn bị bọn hắn đánh! Nếu con có tu vi, thì có thể sớm cứu người từ trong miệng yêu quái, cũng sẽ không có người phải chết.