Chương 709 Ma Long Tàn Bạo
Thanh niên bi thương nói:
- Chúng ta là người Minh Châu Quốc, cách đây khoảng chừng năm mươi dặm. Đại khái là hơn mười năm về trước, đột nhiên xuất hiện một đầu Ma Long làm hại Minh Châu Quốc, đốt giết cướp bóc, giết người vô số, bách tính ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Trước đó, chúng ta không hề biết lai lịch đầu Ma Long này, chỉ có thể bị động chịu trận, thẳng cho đến gần đây mới điều tra ra long huyệt của Ma Long.
Quốc vương bệ hạ mới ra sức tuyển chọn đồ long dũng sĩ, lập nên Đồ Long Đội đến đây đồ sát ác long. Đáng tiếc, Minh Châu Quốc chúng ta nước nhỏ lực yếu, tìm kiếm gắng mấy cũng chỉ được hơn ba mươi Ngũ cấp chúng ta đây thôi, chúng ta mang theo kỳ vọng cả nước đến long huyệt này, lại bị Ma Long chém giết dễ như trở bàn tay, hầu như chết sạch. Nếu không có đại ân nhân cứu giúp, ta cũng đã chết dưới ma trảo của Ma Long.
Nghe thanh niên khóc lóc kể lể, Phạm Hiền lập tức nổi giận, nghiêm nghị nói:
- Ma Long quả thực đáng chết!
Đối với lời nói của thanh niên, Phạm Hiền không hề hoài nghị, tham tài háo sắc vốn là bản tính của Long tộc, Ma Long càng là long chủng tàn bạo nhất trong Long tộc, tàn nhẫn hiếu sát, xưa nay đã vậy.
Thanh niên quỳ gối thút thít kêu:
- Ô, Ma Long chưa chết nhất định trả thù nước ta, hiện tại chúng ta đã không còn chút lực phản kháng nào. Chẳng lẽ ngàn vạn bách tính Minh Châu Quốc ta chỉ có thể chết thảm dưới tay Ma Long bạo ngược sao?
Phạm Hiền nắm chặt chuôi kiếm, trấn an nói:
- Yên tâm, để ta giúp các ngươi giết đầu Ma Long này, công bằng lẽ phải của nước các ngươi, ta cũng giúp các ngươi đòi lại.
Thanh niên kích động dập đầu kêu lên:
- Đa tạ, đa tạ! Đa tạ đại nhân!
- Ngươi đi theo ta trước.
Phạm Hiền bay về nơi xa.
Thanh niên liền vội vàng đứng lên, bay theo phía sau Phạm Hiền, ánh mắt mang theo chút trêu tức và đắc ý vì âm mưu đã đạt được.
Phạm Hiền mang theo thanh niên bay trở về chỗ Đạo Nguyên trước đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chỉ thấy trên mặt đất là hành lý rơi lung tung, còn Đạo Nguyên và ngựa thì không thấy tung tích đâu.
Phạm Hiền vội vàng bay nhanh tới, hốt hoảng hét lớn:
- Sư phụ, Đạo Nguyên, tiểu đạo sĩ!
Trong lòng kinh hoảng một trận, ngươi ngàn vạn lần không thể chết được! Nếu không Khẩn Cô Chú còn không làm ta đau chết?
- Ô ô ô! Hảo đồ đệ, rốt cuộc con cũng về.
Một thanh âm kích động từ bên cạnh truyền đến.
Phạm Hiền vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một cái cây cao chót vót bên cạnh, Đạo Nguyên đang bám ở lưng chừng cây, y hệt một con gấu leo cây, áo bào lộn xộn sắc mặt kinh hoảng, bộ dạng rất là chật vật.
Đạo Nguyên run run rẩy rẩy kêu lên:
- Hảo đồ đệ, nhanh cứu ta xuống với! Vi sư ta sắp không chịu nổi.
Phạm Hiền nhẹ nhõm, lập tức đằng không bay lên, chộp một phát tóm được cổ áo Đạo Nguyên, lôi hắn xuống đặt dưới đất bên cạnh đám hành lý.
Đạo Nguyên thở phào một hơi, cảm khái nói:
- Vẫn là cảm giác chân đặt chân lên mặt đất tốt nhất.
Phạm Hiền nghi hoặc nói:
- Sư phụ, ngài đây là có chuyện gì? Ngựa ngài đâu?
Đạo Nguyên thương cảm nói:
- Hẳn là nó đã anh dũng tuẫn Đạo rồi! Ngươi vừa đi, bỗng nhiên có một đầu đại hổ to đùng nhào ra, đại hắc mã vô cùng không trượng nghĩa quăng ta và hành lý xuống đất, còn nó thì nhanh chân bỏ chạy. Thừa dịp lão hổ đuổi theo đại hắc mã, vi sư dựa vào thân thủ nhanh nhẹn của mình, cùng với kỹ năng leo cây luyện trong bao nhiêu năm hàng yêu trừ ma, kịp thời leo lên cái cây bên cạnh. Mặc dù may mắn thoát khốn, nhưng tọa kỵ mất rồi! Vi sư thật đáng thương.
Phạm Hiền nén cười nói:
- Đã không còn tọa kỵ, hay là chúng ta về đi?
Đạo Nguyên nghiêm mặt nói:
- Không được, bần đạo lập chí tiến về Tây Ngưu Hạ Châu cầu lấy chân kinh, há có thể chỉ vì một đầu ngựa liền từ bỏ? Cho dù phải đi bộ bần đạo cũng phải đi đến Tây Vực.
Thanh niên bên cạnh vội vàng nói:
- Đại nhân, chỉ là một đầu ngựa mà thôi, chờ đến Minh Châu Quốc, tiểu nhân sẽ tìm hai linh thú tọa kỵ cho hai vị đại nhân.
Đạo Nguyên nhìn về phía thanh niên, nghi hoặc hỏi:
- Hắn là?
Thanh niên vội vàng nói:
- Ta là người của Minh Châu Quốc phía trước, đoàn người chúng ta phụng hoàng mệnh đến đây đồ long, nhưng Ma Long kia quá mạnh, chúng ta bị diệt toàn đội, nếu không phải cuối cùng được vị đại nhân này ra tay tương trợ, chỉ e ta cũng phải bỏ mạng dưới độc trảo của Ma Long.
Phạm Hiền đứng cạnh gật đầu, nghiêm túc nói:
- Ma Long kia tàn bạo quá mức, cũng vô cùng cường đại.
Đạo Nguyên nhìn thanh niên kia, ánh mắt có chút hoài nghi.
Liệu những gì người này nói là thật chăng? Vì sao lúc nói đến chỗ đồng bạn đã chết hết, hắn lại không thương tâm tí nào?
Đạo Nguyên kéo tay Phạm Hiền đi ra chỗ khác, đến sau một gốc đại thụ mới nhỏ giọng hỏi:
- Con tin lời hắn nói?