Chương 712 Đội Ngũ Thỉnh Kinh Đã Đủ
Dạ Nhiễm nghiêm mặt nói:
- Yêu có ác yêu, nhân cũng có ác nhân, không có gì khác biệt.
Trong lòng Phạm Hiền khẽ động, đột nhiên nhớ tới thanh niên được mình cứu kia, hiện tại hắn đang ở cùng một chỗ với sư phụ, nếu hắn là kẻ buôn bán nô lệ, vậy chẳng phải sư phụ đang gặp nguy hiểm?
Phạm Hiền cuống quýt bay xuống bên dưới, hóa thành một đạo kiếm quang sáng chói, đâm xuyên không gian.
Bên trên đống loạn thạch giữa sườn núi, thanh niên đó cầm trong tay một thanh chủy thủ đỏ sậm kề vào cổ Đạo Nguyên, Đạo Nguyên giơ hai tay lên, vẻ mặt sợ hãi.
Kiếm quang bay vụt xuống, hóa thành thân ảnh Phạm Hiền lơ lửng giữa không trung, lạnh giọng nói:
- Ngươi là kẻ buôn bán nô lệ?
Thanh niên kề chủy thủ vào cổ Đạo Nguyên, cười khằng khặc quái dị nói:
- Trên chủy thủ này của ta có bôi một lớp Hủ Cốt độc, vừa gặp máu lập tức chết ngay, không thể cứu được. Ta chỉ cần rạch nhẹ một lớp da của hắn, hắn nhất định phải chết.
Đạo Nguyên kinh hoảng kêu lên:
- Ai u! Có thể đừng nói chuyện không? Lúc nắm chủy thủ phải cẩn thận chút chứ!
Thanh niên gầm thét kêu lên:
- Câm miệng cho ta!
Đạo Nguyên lập tức ngậm chặt miệng, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Phạm Hiền.
Phạm Hiền lớn tiếng nói:
- Thanh Thạch đạo trưởng, ngài thấy rồi đó, chuyện này không liên quan tới ta. Nếu như sư phụ ta chết rồi, ngài nhất định phải giải khai Khẩn Cô Chú này cho ta đó.
Đỉnh!
Một thanh âm vang lên.
Thanh niên kia lập tức ngây ra, như một bức tượng đá, không hề nhúc nhích.
Thạch Hạo, Dạ Nhiễm từ không trung hạ xuống.
Dạ Nhiễm nhìn thanh niên bị định trụ, ánh mắt lạnh lẽo, thân ảnh lóe lên xuất hiện ngay trước mặt thanh niên, vung tay lên đập xuống đỉnh đầu hắn.
Phanh! Loạn thạch trên mặt đất đột nhiên nảy lên một chút, thanh niên lập tức biến mất không còn tăm tích, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, mùi máu tanh gay mũi bay ra.
Dưới chân Đạo Nguyên lảo đảo một chút, suýt nữa là té ngã trên mặt đất, sắc mặt hoảng sợ.
Dạ Nhiễm đỡ Đạo Nguyên, vội vàng hỏi:
- Sư phụ, ngài không sao chứ?
Đạo Nguyên hốt hoảng gật đầu nói:
- Không, không có việc gì.
Dạ Nhiễm quỳ một chân xuống:
- Đệ tử Dạ Nhiễm bái kiến sư phụ.
Đạo Nguyên cúi đầu nhìn Dạ Nhiễm một chút, lại ngẩng đầu nhìn Thạch Hạo, nghi hoặc hỏi:
- Sư bá, đây là?
Thạch Hạo mở miệng nói:
- Ngày xưa Ma Long Dạ Nhiễm mua bán nô lệ, tội lỗi ngập trời, bị sư phụ trấn áp dưới đáy giếng trăm năm. Trong trăm năm đó, hắn ngày ngày nghe tiếng tụng kinh, tâm ma bị tan rã trong kinh thư. Bây giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bái người thỉnh kinh làm thầy, nguyện hóa thành Long Mã cống hiến sức lực.
_A?
Đạo Nguyên thốt lên kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống Dạ Nhiễm.
Cưỡi Ma Long đi lấy kinh? Trong lòng quả thực có hơi kích động.
Lại mau chóng đỡ Dạ Nhiễm dậy, nói:
- Hảo đồ đệ, mau đứng lên, trên mặt đất cứng rắn.
Trên không trung, Phạm Hiền nhếch miệng, đường đường Ma Long sẽ sợ cứng rắn?
- Sư phụ, ngài chờ một lát!
Dạ Nhiễm đằng không bay lên.
Rống!
Một tiếng long hống, Dạ Nhiễm hiện ra thân hình Ma Long giữa không trung, hai cánh vỗ đập giữa thiên địa làm dấy lên một trận cuồng phong, thân long khổng lồ chao lượn trên bầu trời, vảy long đen nhánh, móng vuốt sắc bén, hiệu quả thị giác cực mạnh.
Đạo Nguyên ngẩng đầu nhìn hắc long, hai mắt trợn trừng, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ. Sau này ta sẽ cưỡi Cự Long uy vũ thế này đi lấy kinh? Quả thực quá đẹp rồi biết không? Còn ai không có mắt dám gây phiền phức cho ta?
Về phần Long Mã mà Thạch Hạo đã nói trước đó, đã bị Đạo Nguyên quẳng luôn ra sau đầu. Long chính là long, còn Long Mã gì chứ?
Ma Long lơ lửng giữa không trung nhìn về phía Thạch Hạo, thanh âm to lớn vang vọng trong dãy núi:
- Đạo trưởng, ta chuẩn bị xong.
Thạch Hạo gật nhẹ đầu, đưa tay chỉ Ma Long một cái, nói:
- Biến!
Từ đầu ngón tay bắn ra một đạo lưu quang, trúng thân Ma Long, dưới kim quang rạng ngời, Ma Long nhanh chóng thu nhỏ lại.
Hí mà!
Hí mà!
Một thần tuấn hắc mã bước ra từ trong kim quang, trên thân yên ngựa đều đủ, vó ngựa đạp hư không phát ra thanh âm cộc cộc cộc. Hắc mã từ không trung chạy xuống, đáp ngay bên cạnh Đạo Nguyên, dùng đầu cọ cọ Đạo Nguyên.
Đạo Nguyên quay đầu nhìn thần tuấn đại hắc mã, ánh mắt mờ mịt, sao long lại biến thành ngựa rồi? Đây hoàn toàn là hai giống loài khác nhau!
Thạch Hạo cười nói:
- Đạo Nguyên, Ninh Khuyết, Dạ Nhiễm, hi vọng các ngươi sau này có thể đồng tâm hợp lực, giúp đỡ lẫn nhau lấy được chân kinh, bần đạo ở Tây Vực chờ các ngươi.
Phạm Hiền vội vàng kêu lên:
- Chờ một chút!
Thạch Hạo nghi ngờ nhìn về phía Phạm Hiền.