Chương 711 Thạch Hạo Tới
Phạm Hiền dừng một chút, có chút bực bội nói:
- Long tộc sinh sống tại Vô Tận Hải, cho dù là loại Long tộc nào cũng vô cùng am hiểu thủy chiến, ta lại chưa từng chiến đấu trong nước, nên có chút không quá thích ứng.
Thanh niên bên cạnh sốt ruột nói:
- Ma Long không ra, vậy nên làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ Minh Châu Quốc chúng ta nhất định bị diệt quốc sao?
Thanh âm đầy bi thương, quả thực khiến người nghe thương tâm rơi lệ.
Đạo Nguyên nhìn Phạm Hiền hỏi:
- Con còn biện pháp nào khác không?
Phạm Hiền trầm mặc một chút, gật đầu nói:
- Có! Ta có thể về Đông Vực Hạo Nhiên thư viện cầu sư huynh sư tỷ tương trợ, sư phụ chờ ở đây, để ta đến Đông Vực đã.
- Phạm Hiền!
Đột nhiên giữa không trung vang lên một thanh âm.
Ba người bên dưới vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng một người mặc đạo bào đứng giữa không trung, chính là Thạch Hạo đang mỉm cười. Thời điểm Thạch Hạo xuất hiện, ngay cả Phạm Hiền cũng không phát giác ra.
Đạo Nguyên vội vàng xoay người cúi đầu nói:
- Bái kiến sư bá!
Phạm Hiền mím môi một chút, sau đó mới đằng không bay lên, dừng trước mặt Thạch Hạo nói:
- Thanh Thạch đạo trưởng!
Thạch Hạo nói:
- Phạm Hiền, trăm năm trước ngươi phạm sai lầm bị trấn áp, bây giờ được thoát đại nạn bảo hộ Đạo Nguyên đi về phía Tây thỉnh kinh. Đây chính là cơ duyên của ngươi, hi vọng ngươi có thể tận tâm tận lực, ngày công thành cũng là lúc ngươi ngộ Đại Đạo.
Phạm Hiền liên tục gật đầu cười bồi nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, ta nhất định cố gắng tận tâm tận lực bảo vệ tốt sư phụ.
Lại chỉ chỉ vào ngọc quan trên đầu mình, nói:
- Ngài có thể gỡ cái này xuống trước không?
Thạch Hạo lắc đầu cười nói:
- Không được, nếu không có Khẩn Cô Chú này ước thúc, ngươi còn muốn lên trời luôn sao?
Ngữ khí Phạm Hiền lạnh hẳn đi, hắn giận dỗi nói:
- Đã không phải tới gỡ nó xuống cho ta, ngài tới làm cái gì?
Thạch Hạo nhìn về phía hàn đàm nói:
- Bần đạo tới đây vì hắn.
Lại lớn tiếng nói:
- Dạ Nhiễm, người thỉnh kinh đang ở ngay trước mặt, còn không mau ra bái kiến?
Oanh! Một đầu hắc long to lớn từ dưới đáy hàn đàm xông ra, trên thân lóe lên quang mang dừng giữa không trung, lập tức hóa thành một thanh niên lạnh lùng.
Thanh niên cung kính cúi đầu trước Thạch Hạo, nói:
- Bái kiến Thanh Thạch đạo trưởng!
Phạm Hiền nắm chặt trường kiếm trong tay, ngưng trọng nói:
- Ma Long!
Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Hiền, ánh mắt nồng đậm cảnh giác.
Trên đống loạn thạch bên dưới, thanh niên kia chợt cảm thấy không ổn, bọn hắn vậy mà lại biết nhau, liền quay đầu nhìn sang Đạo Nguyên bên cạnh, ánh mắt tràn ngập ác ý.
Trên không trung, Phạm Hiền ha hả cười lạnh nói:
- Đừng nói Đạo Môn các ngươi muốn bao che cho Ma Long này chứ?
Dạ Nhiễm cũng không nhịn được nói:
- Đạo trưởng, hắn cùng một giuộc với đám người Phỉ Thúy phòng đấu giá kia, sao lại là người thỉnh kinh? Ngài không nhầm đấy chứ?
Thạch Hạo bất đắc dĩ nói:
- Nhất định giữa các ngươi có hiểu lẦm!
Hai người đồng thời lên tiếng:
- Ta tận mắt thấy hắn đồ sát Nhân tộc, còn nghe nói hắn tàn sát quốc gia của Nhân tộc, sao có thể hiểu lầm?!
- Hắn chung phe với đám người buôn bán nô lệ, há có thể là hạng người tốt lành?
Hai người vừa nói xong, đồng thời sững sờ ngay tại chỗ.
Trong đầu Dạ Nhiễm nổi lên nghi hoặc, cái gì mà đồ sát Nhân tộc? Tàn sát quốc gia của Nhân tộc? Chuyện gì đây?
Trong đầu Phạm Hiền cũng nổi lên nghi hoặc, buôn bán nô lệ cái gì?
Thạch Hạo nói:
- Dạ Nhiễm, ngươi giải thích trước đi.
- Vâng!
Dạ Nhiễm cung kính lên tiếng, sau đó nói tiếp:
- Trăm năm trước, ta chính là chủ nhân của Thần Thánh Chi Nguyệt tại Trung Vực, chuyên buôn bán nuôi nhốt nô lệ, tộc ác chồng chất, sau này gặp được Đạo Môn Đạo Chủ, bị ngài trấn áp dưới Tỏa Long Tỉnh trăm năm, ngày ngày nghe Đạo Môn đệ tử tụng niệm kinh văn, cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra tội ác của mình.
Sau lại được Đạo Chủ khai ân thả ra khỏi Tỏa Long Tỉnh, mệnh ta ở đây chờ người thỉnh kinh đến, dốc sức cho cho người đó, chờ ngày thỉnh kinh công thành, cũng xem như tạo được một phen công đức, chuộc lại lỗi lầm.
Trong khoảng thời gian chờ tại hàn đàm này, ta đột nhiên phát hiện trong dãy núi có người nuôi nhốt Hồ tộc, càng phát hiện ra ở phía sau có một khu nuôi nhốt nô lệ, vì để chuộc tội ta ra tay cứu lấy Hồ tộc, lại liên tục giải cứu số nô lệ bị nuôi nhốt kia, còn phá hủy chi nhánh ngân hàng của đám nuôi nhốt đó.
Dạ Nhiễm quay sang nhìn Phạm Hiền, nói:
- Hôm nay, đám nuôi nhốt nô lệ kia tìm đến đây, bao vây hàn đàm muốn bắt ta, bị ta phản sát, ngay tại thời khắc cuối cùng, hắn đột nhiên xuất hiện cứu đám người đó, đồng thời đánh nhau với ta, còn đả thương ta.
Phạm Hiền có chút chột dạ nói:
~ Ta nhìn thấy chính là ngươi đang trắng trợn đồ sát Nhân tộc.